Cửa bị đẩy ra, có người xông vào, quỳ xuống ôm chặt lấy ta.
Khuôn mặt Tân Di che khuất cảnh tượng phía sau, ta nhìn thấy đôi mắt Đổng Uyên, áy náy, bất an, hối hận, cổ hắn bị rách một miếng, m.á. u từ trong đó tuôn ra ào ạt, nhuộm đỏ vạt áo trắng như tuyết.
Thực Nguyên Già của Đổng Uyên giấu trong cổ áo, một nốt ruồi đỏ tươi, như con nhện vươn xúc tu, lan ra cổ. Mặt hắn không còn chút máu, đột nhiên phun ra một ngụm máu, m.á. u chảy dọc theo những ngón tay thon dài, nhỏ giọt xuống đất.
Hắn lau vết m.á. u trên quần áo, cẩn thận nắm lấy tay ta, run rẩy nói, Lệnh Nghi, xin lỗi.
Ta giơ tay ấn lên vết thương của Đổng Uyên, mạch m.á. u đang đập mạnh dưới lòng bàn tay, mạnh mẽ và nóng bỏng.
Đau không?
Ta hỏi.
Đổng Uyên mím môi, hỏi ta,
"Lệnh Nghi, nàng có đau không?"
Ta hít một hơi, nói, Đau.
Đầu ngón tay thô ráp của Đổng Uyên vuốt ve khuôn mặt ta, dừng lại bên môi ta, nhìn thật lâu, tai ta đỏ lên, khẽ ho một tiếng, lảng sang chuyện khác,
"Tống Ngụy, ngươi có đau không?"
Bên cạnh xen vào một giọng nói nhàn nhạt,
"Làm Lệnh Nghi cô nương lo lắng rồi, không đau."
Ta nghẹn lời, quay đầu nhìn theo tiếng nói, Tống Ngụy chắp tay đứng trong bóng tối, sắc mặt nhợt nhạt, đối diện với ta, cũng không thấy bị thương chỗ nào.
Đổng Uyên rụt tay lại, lạnh lùng hừ một tiếng, ôm ta bước ra ngoài, bên ngoài đã chuẩn bị sẵn kiệu, ta hơi ngại ngùng, vùng vẫy,
"Ta... Ta vẫn là xuống đi."
Đổng Uyên không hiểu tại sao.
Ta ngượng ngùng nói,
"Bây giờ bị thương rồi, không ngồi được... Nếu ngươi nguyện ý... thì... thì đi bộ với ta..."
Đổng Uyên khẽ ừ một tiếng, buông ta xuống.
Ta quay đầu lại, vì lịch sự, nên hỏi,
"Văn Khúc chân quân, cùng đi không?"
Tống Ngụy vuốt phẳng nếp nhăn trên tay áo, ôn hòa nói,
"Lệnh Nghi cô nương có chuyện muốn nói với thượng thần, Tống mỗ xin phép không xen vào."
Tống Ngụy luôn biết ý tứ, ta mỉm cười, vịn eo khập khiễng quay đầu lại, trong lòng vui vẻ.
"Nàng chắc chắn đi được?" Đổng Uyên nhìn tư thế nửa người tàn phế của ta mà cau mày.
Ta vươn tay ra,
"Làm phiền, đỡ ta một chút."
Đổng Uyên do dự một chút, ta tưởng hắn sẽ từ chối, ai ngờ hắn vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra, đỡ lấy cánh tay ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!