Chương 7: (Vô Đề)

Sáng sớm hôm sau, ta chờ ở cửa sổ đại điện, bên trong yên ắng.

"Sao ngươi nói vẫn chưa tỉnh?".

"Đêm qua náo loạn đến nửa đêm, không thể dậy sớm được". Tống Ngụy thản nhiên nói.

Ta bực bội nói:

"Ngươi không nói chuyện thì không ai bảo ngươi câm đâu".

Tống Ngụy im lặng nhìn ta.

Ta mới nhớ ra, là ta mở lời hỏi trước.

Ta hít sâu một hơi, đè nén sự bồn chồn trong lòng, vuốt lại tóc mai rối bời, cười gượng nói:

"Hôm nay trời lạnh thật...".

Tống Ngụy không nói gì.

Ta cười khan vài tiếng:

"Bản Thiên Phi lâu rồi không xuống trần, không ngờ hồng tường lục ngói vẫn chẳng thay đổi chút nào".

Tống Ngụy ra vẻ không muốn để ý đến ta.

Hắn không tiếp lời, ta đành phải đi ngang vài bước, đến gần Tống Ngụy, hỏi:

"Văn Khúc chân quân, năm đó ngươi nghèo rớt mồng tơi, vẫn có cô nương nguyện ý gả cho ngươi, tại sao sau này phất lên rồi lại không thành thân?".

Ta mơ hồ nhớ lại lần đầu tiên gặp Tống Ngụy, hắn mặc hỷ phục đỏ rực, đang định cưới ai đó, ta say rượu, nửa đường cướp dâu, kéo hắn vào động phòng, ôm Tống Ngụy như chó điên mà gọi Đổng Uyên, suýt chút nữa phá hỏng hôn sự của hắn.

"Chẳng lẽ ngươi yêu ta từ cái nhìn đầu tiên? Cũng không thể nào, năm đó sau khi ta tỉnh rượu, đã xóa sạch ký ức của đám người các ngươi...". Nói được một nửa thì dừng lại, nhìn về phía Tống Ngụy.

Tống Ngụy nở nụ cười xa cách, vẻ mặt như muốn nói ngươi đã làm chuyện xấu thì đừng nói ra nữa. Một câu thần chú đơn giản, tự nhiên sẽ mất tác dụng khi hắn phi thăng, những chuyện ta làm với hắn, đều in sâu trong đầu hắn.

Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn muốn bị người khác nhắc đến.

Tống Ngụy liếc ta một cái, một lúc lâu sau mới nói:

"Chúng ta là lưỡng tình tương duyệt".

Ta sờ sờ mũi:

"Sau đó thì sao? Nàng ấy gả cho người khác rồi?".

Tống Ngụy giọng điệu đều đều:

"Không, là ta đã làm chuyện có lỗi với nàng, không xứng cưới nàng".

Ta hiểu ý ồ lên một tiếng, mô típ cũ rích rồi, tú tài đỗ đạt, áo gấm về làng, ngoảnh đầu nhìn lại, cô nương đã thành vợ người ta.

Không có lời nào an ủi hắn được, một lúc lâu sau chỉ có thể nói:

"Tuy không có giai nhân bầu bạn, nhưng ngươi sống lâu mà".

Tống Ngụy khẽ nhíu mày:

"Lệnh Nghi cô nương, câu này nghe không giống an ủi lắm".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!