Chương 17: (Vô Đề)

Sắc mặt Ngạn Sơ trắng bệch, cuối cùng, con d.a. o găm trên tay hóa thành một luồng sáng, chui vào trong cơ thể.

Hắn nhìn chằm chằm vào mặt ta, nhìn thật kỹ, Lệnh Nghi, ta—

Xin lỗi. Lời ta nói ra khô khốc vô lực, Ngạn Sơ, xin lỗi.

Nỗi áy náy trong lòng khó có thể hóa giải, nhưng cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Đối với Ngạn Sơ, ta chỉ có tình cảm ngắn ngủi mười năm ở nhân gian, vừa là thầy vừa là bạn, không ngờ rằng, hắn có thể gánh vác Thiên đạo mà tiếp tục. Ta không dám nghe hắn nói, không dám nghĩ hắn muốn nói gì. Có vài lời quá nặng nề, chi bằng ngay từ đầu đừng nói ra.

Ngạn Sơ cúi đầu, bỗng nhiên cười nhạt,

"Lệnh Nghi, ta cam tâm tình nguyện. Vì để nàng không trái với Thiên đạo, sống thật tốt, ta cam tâm tình nguyện từ bỏ tên họ. Nàng không nợ ta gì cả. Năm đó, nàng có thể cứu ta ra khỏi vực sâu, đã là ân đức lớn nhất đối với ta."

Hắn đứng trong khung cửa sổ nhỏ, một thân huyền y, lông mày thâm thúy, trên mặt vẫn mang vẻ lạnh lùng kiêu ngạo như ngày nào, hắn vẫn là Đổng Uyên thượng thần khiến người người trên trời e sợ, nhưng điều này đối với hắn thật không công bằng.

"Ngạn Sơ, cái tên, ta sẽ trả lại cho huynh."

Ta hứa hẹn.

Đây là ngày thứ ba ta ở Quỷ tộc, ngoài việc ngày ngày bám lấy Tống Ngụy, ta chẳng làm gì cả.

Tống Ngụy thở dài,

"Lệnh Nghi, nàng không buồn ngủ sao?"

Đêm qua ta ôm hắn ngủ, Tống Ngụy vừa mở mắt ra, đã thấy ta nhìn hắn chằm chằm, cười ngây ngô.

"Ta là thần tiên, không cần ngủ." Nói xong, ta ngáp một cái, nhào tới hôn hắn.

Phải nói rằng, Tống Ngụy vẫn rất đẹp trai, nếu không sao có thể khiến các nàng tiên trên trời mê mẩn, cứ liên tục liếc mắt đưa tình với hắn. Còn có Hoạn Nương nữa, cứ cách ba bữa nửa ngày lại đến ve vãn Tống Ngụy, thật là đáng ghét.

"Lệnh Nghi, ta nên đưa nàng về trời rồi."

Hắn xoa đầu ta, đột nhiên lên tiếng.

Suy nghĩ của ta bị cắt ngang, ngẩn người một lúc, mới chậm rãi hỏi:

"Gì gọi là đưa ta về trời?"

Trên gương mặt thanh tú của Tống Ngụy tràn đầy dịu dàng,

"Kiếp nạn c.h.ế. t của nàng vẫn còn, cần có người thay nàng gánh chịu."

Ta vội vàng bò dậy khỏi giường,

"Không thể nào! Tống Ngụy, chàng đừng có mơ!" Hắn coi mình là cái gì? Người sắt mình đồng da sắt? Hắn còn mấy cái mạng để thay ta gánh thiên kiếp?

Hắn nói, Là Quỷ Quân.

"Bất kể là ai, ai cũng không được—" Ta đột nhiên dừng lại, Quỷ Quân?

Tống Ngụy ngồi dậy, quần áo bị ta vò nát nhăn nhúm, tóc đen hơi rối, mang theo vẻ lười biếng vừa tỉnh ngủ.

"Lệnh Nghi, kiếp nạn c.h.ế. t của nàng, chỉ có Minh Hà Quả Trận mới có thể chống đỡ được." Giọng hắn khàn khàn, nâng mặt ta lên, tỉ mỉ vuốt ve.

Ta lo lắng nói,

"Ý chàng là, lừa hắn vào Minh Hà Quả Trận, sau đó phá vỡ kết giới của Quỷ tộc, dẫn Thiên lôi xuống, lấy độc trị độc?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!