Chương 10: (Vô Đề)

Tân Di mang Tống Ngụy đi, chỉ còn lại mình ta ở lại Thịnh Vũ Cung, chờ đợi sự trừng phạt.

Trước kia khi ta và Đổng Uyên còn tốt đẹp, những lời dèm pha chốn hậu cung chưa từng vấy bẩn lên người ta.

Dần dần, ngay cả những phi tần được đưa vào để diễn trò cùng, đều bị Đổng Uyên tìm đủ mọi lý do đuổi ra khỏi hoàng cung, những thủ đoạn tranh đấu nơi hậu cung ta thật sự chưa từng được chứng kiến. Giờ đây đã được chứng kiến, chỉ cảm thấy vô vị.

Qua một ngày, ta trèo tường ra ngoài, đi dạo đến nơi các cung nhân nghỉ ngơi, len lén nghe họ trò chuyện.

"Nghe nói gần đây trong cung rất bất ổn, mọi người làm việc đều phải cẩn thận."

"Là chuyện của Hoàng hậu và Tống công công sao?"

"Đó đều là chuyện bát quái từ tám trăm năm trước rồi."

Ta nhướn mày, mới có hai ngày, sao ta không còn là người nổi tiếng nữa rồi? Ta đút tay vào áo, tiến lại gần hơn một chút, nghiêng tai lắng nghe.

"... Tối hôm đó, khi Tiểu Đào đi ngang qua Thịnh Vũ Cung, đột nhiên xung quanh nổi lên một trận gió quái dị, sau đó, Tiểu Chu Tử bên cạnh liền biến mất. Bây giờ vẫn chưa tìm thấy!"

"Tiểu Chu Tử nửa đêm làm gì xuất hiện ở Thịnh Vũ Cung?"

"Tiểu Chu Tử và Tiểu Đào dan díu với nhau, ai cũng hiểu mà."

Người kể chuyện lúc nãy xua tay, ngắt lời họ:

"Các ngươi quan tâm bọn họ làm gì, đều nói, trong cung có yêu nữ, hút tinh khí của người, mê hoặc quân vương. Tiểu Chu Tử chính là bị bắt đi, hút thành xác khô rồi."

Ta vừa nghĩ, đó chính là thủ đoạn của Tống Ngụy.

Rốt cuộc là ai vậy?

"Khâm Thiên Giám nói, là sủng phi!"

"Khâm Thiên Giám thật sự không tử tế, nói một nửa, để một nửa lại cho người ta tự đoán." Tiểu nha đầu bất mãn lầm bầm.

Ta không kiên nhẫn nói,

"Chuyện này còn cần đoán sao, Hứa Thính Nhu chứ ai."

Các cung nhân bị ta xuất hiện bất ngờ dọa đến hồn bay phách lạc, hét lên rồi bật dậy từ dưới đất, nhảy ra xa hai thước.

Bọn họ nhìn rõ là ta, mặt mày tái mét, ào ào quỳ xuống đất, hô to

"Nương nương tha mạng".

Ta phủi lá cây trên người, bước ra từ đám cỏ, ôn hòa nói:

"Đừng sợ, ta chỉ đi ngang qua, nghe chút chuyện náo nhiệt thôi."

"Không, không có chuyện náo nhiệt."

Tiểu thái giám lấy hết can đảm đáp,

"Đều là nô tài bịa chuyện thôi."

Ta nói,

"Sao lại là bịa chuyện, bản Thiên Phi tận mắt nhìn thấy rồi."

Bọn họ tò mò ngẩng đầu lên, ta vẻ mặt âm trầm, ngoắc ngoắc hai ngón tay với tiểu nha đầu,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!