Chương 1: (Vô Đề)

Ta làm Thiên Phi đã hai trăm năm rồi, từng làm hai chuyện động trời kinh hãi.

Chuyện thứ nhất, là lúc ta trăm tuổi, niệm quyết xuống phàm, làm phi tần được sủng ái của một vị hoàng đế phàm trần, khiến hắn si mê đến mất nước.

Chuyện thứ hai, là vào sinh nhật hai trăm tuổi của ta, ta uống say, ngã xuống trần gian, túm chặt lấy một tú tài nghèo rách rưới không buông tay, biến ra trò hay ho, suýt nữa thì động phòng với người ta.

Thiên giới hai trăm năm, cũng xuất hiện hai chuyện cực kỳ buồn cười.

Chuyện thứ nhất, là vị hoàng đế mất nước có dây dưa với Thiên Phi kia phi thăng thành tiên, trở thành Đổng Uyên thượng thần khiến người người trong lục giới đều khiếp sợ.

Chuyện thứ hai, là vị tú tài nghèo đói ăn bữa nay lo bữa mai có dây dưa với Thiên Phi kia cũng phi thăng, trở thành Văn Khúc chân quân khiến người người trong lục giới đều ngưỡng mộ.

Đổng Uyên, người ngày xưa yêu ta đến c.h.ế. t đi sống lại, vào ngày đầu tiên phi thăng, đứng ở cửa Thiên Phi cung của ta, lạnh lùng thản nhiên nói:

"Cây hạnh trong sân của ngươi, nên cắt tỉa rồi đấy."

Lúc đó ta rưng rưng nước mắt:

"Đổng Uyên, thì ra chàng vẫn còn nhớ ta thích hoa hạnh nhất."

Đổng Uyên nói:

"Nó vươn sang sân ta rồi, chướng mắt."

Ta đứng bên trong sân, nhìn thấy Đổng Uyên dùng thanh trường đao yêu quý của hắn, chặt bỏ cành hồng hạnh nở rộ nhất vươn qua tường. ( ý nói hồng hạnh xuất tường đó mấy má)

Sau đó, khi ta ôm cành hoa hạnh đi ra ngoài, có người đút tay vào tay áo, đi tới từ một bên.

Phong thái nho nhã, áo xanh ngọc bội, tay áo tung bay kéo theo vài làn sương mù. Vóc dáng cao gầy, thần sắc ung dung.

Ta không nhận ra hắn, hắn lại nhận ra ta.

Hắn dừng lại, gật đầu với ta, mỉm cười nói:

"Lệnh Nghi cô nương, đã lâu không gặp."

Chân ta khựng lại, cành cây nhỏ trong lòng rơi bộp xuống đất, lăn tới chân hắn.

Người ở Thiên cung đều cung kính gọi ta một tiếng nương nương, chỉ khi gặp người cùng phận, hoặc là trưởng bối, mới gọi ta là Lệnh Nghi.

Ta nhíu mày, đây thật là thất lễ.

"Ngươi là người mới tới?"

Người nọ cúi người, nhặt cành cây lên, điểm điểm vào lòng bàn tay, cành cây biến thành một màu đỏ rực, giống hệt như lúc ta lôi hắn vào động phòng năm đó, liếc mắt đưa tình:

"Cô nương thật là thần cơ diệu toán, Tống mỗ một đường đi tới, thật là gian nan vất vả."

Ta giật mình, tay buông lỏng, cành cây rơi hết xuống đất.

Tống... Tống Ngụy?

"Cô nương vẫn còn nhớ, thật là vinh hạnh cho Tống mỗ." Hắn vẫn đứng đó cười, nụ cười có chút lạnh lẽo, giờ đây, người có phong thái thanh lãnh, được các nàng tiên nữ nhỏ yêu thích, ngoài Văn Khúc chân quân ra, còn có thể là ai?

Ta lùi lại hai bước, đụng phải cửa cung ầm ầm.

Hôm nay đúng là gặp vận đen gì, đụng phải cả hai người yêu cũ.

Tống Ngụy lại biến về bộ dạng áo xanh ngọc bội:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!