Chương 20: (Vô Đề)

101

Không bị chịch mông, nhưng miệng lại bị chịch sưng.

Sau khi Lục Lễ Xuyên tỉnh lại phát hiện hai điểm trước ngực mình cũng sưng vù lên, quầng vú đỏ bừng, đây là thành quả do bị lão biến thái dùng râu cọ cọ.

Hắn thiếu chút nữa thở không nổi, đúng là không thể trêu vào, thực sự không thể trêu vào.

Lục Lễ Xuyên vác cặp giò run run bò dậy đánh răng rửa mặt, lúc mặc xong quần áo hắn bị vải vóc cạ vào đau rát.

Hắn đẩy cửa ra, khi thế hùng hổ định giảng giải lý lẽ, dựa vào đâu mà lão biến thái dám đối xử thô lỗ với hắn như thế chứ.

Từ Nghiệp đầu đội mũ rơm đang cào đất trong sân, y nhàn nhã ngẩng đầu lên hỏi hắn: "Trưa nay muốn ăn gì?"

"Ăn cái đầu—" Lục Lễ Xuyên nghiến răng nghiến lợi.

Từ Nghiệp nhăn mày: "Tối hôm qua ăn chưa đủ à?"

Lục Lễ Xuyên: "…"

Rõ ràng không phải cái đầu phía dưới kia mà.

102

Đến giờ cơm trưa, Đổng Truy Nguyệt bỗng nhiên lại tới làm khách, còn mang theo cả con cá trắm cỏ đang năng nổ nhảy loạn liên tục vùng vẫy trong túi bóng.

Lục Lễ Xuyên nom lạ mắt, bèn dùng ngón tay chọc chọc đuôi cá.

Đổng Truy Nguyệt hỏi: "Cậu chưa thấy cá sống bao giờ à?"

"Thấy rồi, lúc trước mẹ tôi nuôi cả một bể cá kiểng âm tường, quý như vàng vậy, giờ không biết như nào rồi…"

Đổng Truy Nguyệt không nhịn được mà cảm thán: "Có tiền cứ thế tiêu, thế mà lại mở hẳn tiệm cá cảnh ở nhà cơ đấy."

Lục Lễ Xuyên ngồi chồm hổm làm bộ ung dung, giễu cợt nói rằng: "Chính vì phung phí nên mới phá sản còn gì."

"…"

Đổng Truy Nguyệt cảm thấy thôi vẫn là đợi thầy Viên về nói thì tốt hơn, cô vừa định đem cá đến phòng bếp, nào ngờ vừa ngẩng đầu lên đã đối mặt với Từ Nghiệp.

Vốn Từ Nghiệp đang đứng trước bếp nhóm lửa nấu cơm, giờ y lại cầm sạn ló đầu ra nhìn, ánh mắt thâm thúy dán chặt vào hai người bọn hắn.

Đổng Truy Nguyệt bèn mở miệng: "Chú Nghiệp, gu cháu không phải loại trai đẹp này đâu."

Từ Nghiệp im lìm nấu cơm tiếp, chẳng biết đang nghĩ cái gì.

Đổng Truy Nguyệt quay đầu chớp chớp mắt với Lục Lễ Xuyên: "Kho hay là hấp, làm gỏi hay là chiên dầu đây?"

Lục Lễ Xuyên bật cười, giọng điệu khá là thân mật: "Để anh ấy tự coi rồi làm, ăn không nổi thì anh ấy chịu trách nhiệm."

Đổng Truy Nguyệt bị ập một bát cơm chó vô mặt khiến cô có hơi lo lắng, chờ thầy Viên về không chừng sẽ là một trận gió tanh mưa máu.

Dáng vẻ dính nị giữa hai người họ làm sao cũng khó mà giải thích được, họ còn chẳng thèm che giấu chút nào.

103

Ông cụ nhà kế bên tới đưa khoai lang đỏ cho Lục Lễ Xuyên, vừa đẩy cửa vào liền híp mắt nhìn quanh, một cái bàn vuông hai vợ chồng ngồi ăn cơm, nay lại nhiều ra thêm một người nữa, ông buột miệng hỏi: "Cậu nhóc nhà ai đây, sao tóc lại dài mượt vậy—"

Lục Lễ Xuyên còn tưởng rằng cuối cùng ông cụ cũng mở mắt rồi, rốt cuộc đã nhìn rõ giới tính của hắn. Chạng vạng, thôn làng lục tục thắp đèn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!