89
Lại một buổi chiều, Lục Lễ Xuyên nhổ cỏ đuôi chó trong miệng ra, lương tâm hắn cắn rứt nên định xuống ruộng giúp Từ Nghiệp, nhưng vừa mới nhấc chân.
"Đứng yên đó."
Giọng điệu Từ Nghiệp không cho phép hắn từ chối, y nhét lúa đã gặt vào bao xác rắn*, tay y toàn bùn là bùn đen thui không nhìn ra nổi màu da ban đầu, y bình tĩnh ngẩng đầu nhìn Lục Lễ Xuyên, mấy ngày nay y bữa nào bữa nấy nấu cơm xào rau nuôi béo kẻ lừa đảo, giờ trông sắc mặt hắn hồng hào lên không ít, rất mới lạ.
⌕ Bao xác rắn
"Anh Nghiệp, em hỏi anh một chuyện, anh phải trả lời thật lòng với em được không?"
Bím tóc sau gáy của Lục Lễ Xuyên hơi lỏng, hắn ngồi xổm ở đó, khuôn mặt vốn thường treo một nụ cười cợt nhả mà giờ lại trở nên càng nghiêm trọng, nhưng đợi mấy phút sau vẫn chưa thấy ai đáp lại, hắn cảm thấy tủi thân bèn hô lên: "Từ Nghiệp!"
"Hỏi."
"…"
Lục Lễ Xuyên lấy dây đỏ mà cho Từ Nghiệp cột chặt lại tóc, chán nản bức bối nói: "Chẳng thèm hỏi anh nữa, chán."Tường gạch thô ráp, muốn dựa thì vẫn là để Từ Nghiệp dựa, đỡ cọ trầy da hắn.
Từ Nghiệp thích nhìn Lục Lễ Xuyên bất lực, trông vừa đáng thường vừa mang theo vẻ yếu đuối dễ vỡ, y lén Lục Lễ Xuyên cười khẽ, rồi lại tiếp tục khom lưng gặt lúa.
90
Lục Lễ Xuyên đứng dậy định bỏ đi, lại bứt rứt nhìn qua y, hắn nhăn mày tựa như là đang phải chịu oan khuất gì to tát lắm, đoạn cúi đầu nghịch ngón tay chờ Từ Nghiệp dỗ hắn.
Kết quả chờ nửa ngày, nhưng tiếng gặt lúa chừa hề dừng lại chút nào.
Được, coi như lão biến thái này lợi hại, không thèm nhìn lấy người ta một cái.
Xem chừng là đã lấy được người vào tay nên bắt đầu không thương hắn nữa rồi.
Lục Lễ Xuyên tức giận đến mức muốn chửi tục, hắn xoay đầu hung tợn trừng mắt nhìn Từ Nghiệp.
"Chờ em đi rồi, xem anh đi đâu kiếm em!"
Từ Nghiệp ngẩng đầu không nói gì, trong ánh mắt đen nhánh của y chất chứa vạn vật trong núi, có gió, có hồ, có lưỡi gặt, có rìu… và có cả nấm mồ kia.
Nơi chôn cất cha mẹ và nửa đời lầm lỡ của y.
91
Lỗ tai ông cụ nhà bên mãi mới được yên ắng mấy ngày cuối tuần, ai ngờ Lục Lễ Xuyên lại vác một bụng oan ức tới. Lục Lễ Xuyên tức giận đến mức đứng ngồi không yên, động tác cơ thể vẫn rất thành thật, hắn cứ luôn lén quay đầu nhìn ra ngoài cổng, nghĩ không biết Từ Nghiệp có lao đến khiêng hắn về hay không.
"Lại giận dỗi với Đại Nghiệp đấy à?"
Lục Lễ Xuyên vừa gặm khoai lang, vừa ồn ào kể khổ: "…Hắn chẳng khác gì cục đá dưới hầm cầu, vừa cứng vừa xấu, đã nóng nảy thì chớ còn không biết quan tâm người ta…"
"Căn bản không phải là cháu để trong lòng hay không, mà là anh ấy vốn mặc kệ cháu. Cháu giận mà anh ấy cũng không quan tâm, anh ấy biết tỏng anh ấy nấu cơm giặt đồ cho cháu, đây là để khiến cháu không thể rời khỏi anh ấy ư?
Cháu cũng có chân có tay vậy, khinh ai chứ, về sau cháu không thèm… ăn cơm ảnh làm nữa…"
Ông cụ nhàn nhã thảnh thơi ngồi trên ghế bập bênh nghe phát thanh: "Ông bà ta đã dạy, đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa, nhưng tính tình của Đại Nghiệp rất cứng đầu, cháu cũng đừng bỏ mặc hắn, chỉ cần không để trong lòng là được."
"Căn bản không phải là cháu để trong lòng hay không, mà là anh ấy vốn mặc kệ cháu. Cháu giận mà anh ấy cũng không quan tâm, anh ấy biết tỏng anh ấy nấu cơm giặt đồ cho cháu, đây là để khiến cháu không thể rời khỏi anh ấy ư? Cháu cũng có chân có tay vậy, khinh ai chứ, về sau cháu không thèm… ăn cơm ảnh làm nữa…"
Lục Lễ Xuyên tức giận đến mức đứng ngồi không yên, động tác cơ thể vẫn rất thành thật, hắn cứ luôn lén quay đầu nhìn ra ngoài cổng, nghĩ không biết Từ Nghiệp có lao đến khiêng hắn về hay không.
Cũng tốt hơn là để hắn một mình ở đây nghĩ vớ va vớ vẩn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!