Khách sạn Hào Đô.
Lê Vu An dừng xe ở một bãi đỗ xe ngoài trời.
Y nghiêng người nhìn An Dương ngồi ở ghế phụ không nói một lời, nội tâm có chút bỡ ngỡ:
"Mẹ, hôm nay là sinh nhật của con, mẹ coi như là vì con để con vui vẻ một chút, được không?"
Đối mặt với lời khẩn cầu của y, An Dương cũng không cho ra sắc mặt tốt.
Bà liếc nhìn ánh mắt lấy lòng của con trai, hỏi một câu đã kìm nén lâu nay:
"Con gần đây thực hiện dự án trò chơi nào?"
"Mẹ nghe nhân viên trong công ty nói, con bây giờ đang cùng người khác hợp tác, thậm chí còn giao quyền lãnh đạo cho người ngoài?"
An Dương vì cho Lê Vu An một kinh hỉ nhỏ, hôm nay không chờ y tới đón, mà chủ động đến công ty Lê Minh trước.
Trên đường An Dương đợi con trai tan làm, kết quả liền nghe nói có chuyện như vậy ——
Trò chơi Lê minh là sự nghiệp bà và chồng dốc hết sức làm việc khi còn trẻ.
Cho dù hiện tại chồng qua đời, bà cũng sớm lui khỏi vị trí ngồi phía sau màn, nhưng An Dương không hi vọng Lê Vu An đưa công ty chắp tay nhường chongười khác.
"Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu, con, con và Will chỉ là quan hệ hợp tác, họ cung cấp ý tưởng sáng tạo trò chơi, con dùng ý tưởng trò chơi của họ để kéo vốn đầu tư..."
Lê Vu An tỉ mỉ giải thích một phen, lại nhận hết sai lầm về mình:
"Là con không làm tốt, hiện tại kinh doanh của công ty xác thực rất khó khăn, cho nên con mới nắm chặt cơ hội lần này để xoay chuyển tình thế."
Nếu như trò chơi « Mạt Vụ » sau này có thể thu lại lợi nhuận, dù là trò chơi Lê Minh không chiếm được đa số, thì vẫn có thế được tấm vé ăn lâu dài.
Nói đến đây, y còn phải cảm ơn Will ở sau màn vì đã sẵn sàng ra tay giúp đỡ.
An Dương nghe thấy lời giải thích của y, sắc mặt khác thường, nhưng cũng không trách móc quá nặng nề.
Lê Vu An mềm giọng:
"Mẹ, chúng ta đi lên thôi, tầng 17 con đã nhìn qua menu, nhà hàng trong khách sạn này có nhiều món mà mẹ thích."
"Sinh nhật con, con thích ăn là được."
An Dương trả lời.
Có lẽ nghe ra trong giọng nói hiếm có được tha thứ cùng quan tâm, Lê Vu An nháy mắt dâng lên ý cười nhợt nhạt, dùng ánh mắt ra hiệu cho An Dương, y mở cửa xuống xe trước.
Ánh mắt An Dương nhìn theo bóng lưng đang đi của y, hốc mắt chua xót.
Nếu như hết thảy đều không ôm sai thì tốt biết bao? Nếu như bóng lưng này là một người khác thì tốt biết bao?
Trên thực tế, bà đối với Lê Vu An vẫn có chút thất vọng.
Nếu như cuối cùng công ty Lê Minh bị hủy hoại trong tay đối phương, bà về sau làm sao có thể đối mặt chồng? Làm sao... đối mặt với con trai ruột của mình?
...
Mẹ con hai người được người phục vụ dẫn lên tầng 17 của khách sạn, Lê Vu An lật xem menu trong tay, khoé mắt lại bí mật quan sát An Dương ở đối diện.
Không biết vì sao, y luôn cảm thấy tâm tình của đối phương hôm nay không cao, thậm chí còn thấp hơn so với thường ngày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!