Âm thanh gió thổi trong phòng tắm dừng lại.
Lê Vu An mặc bộ đồ ngủ từ bên trong đi ra, toàn bộ mái tóc buộc nửa đầu rũ xuống, để một chút tóc ẩm ướt dính vào một bên cổ trắng nõn, làm nổi bật ra một tia mềm mại nhu thuận không thể so sánh với người ngoài.
Lê Vu An cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua thời gian, ngồi tựa ở bên giường.
Đã 11:30 rồi.
Chạng vạng tối sau khi trở về từ quán trà, không bao lâu, Lê Vu An liền nhận được cuộc gọi từ Lâu Ương ——
Dự án « Mạt Vụ » trong tay họ đã thu hoạch được đợt đầu tiên quan trọng nhất của vốn đầu tư, đồng thời đây cũng là lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Về công về tư, tất cả bọn họ cũng nên gặp mặt và nói chuyện.
Lâu Ương tính tình hào phóng hiền hòa, cô nói ngày đầu tiên về nhà sẽ đi ăn khuya món nướng, với tư cách làm ông chủ kiêm chủ nhà Lê Vu An đương nhiên gật đầu với ý kiến của cô.
Hai người còn tiện thể gọi điện thoại với Will đang núp sau đài, không tiện xuất hiện.
Ăn đến gần 11 giờ mới về đến nhà.
Sau khi Lê Vu An xác nhận không có tin nhắn công việc trong Wechat, ánh mắt một lần nữa tập trung vào tài khoản Wechat của Yến Sầm mới thêm hôm nay, avatar là một biểu tượng màu trắng đơn giản có chữ Y.
Bấm vào xem, đối phương bên kia thiết lập chỉ vỏn vẹn ba ngày, nội dung trong vòng bạn bè trống rỗng.
"Mày có muốn gửi một tin nhắn [chúc ngủ ngon] không?"
Lê Vu An lẩm bẩm, suy nghĩ vừa nảy lên không đến một giây liền bị bản thân đánh nát ——
Được rồi, cố ý quá mức, vạn nhất quấy rầy hắn sẽ không tốt.
Lê Vu An rất thức thời thoát ra ngoài, một lần nữa nhìn Wechat được ghim ở đầu, cau mày.
Theo lý mà nói, tài khoản Wechat cũ này là từ chỗ giáo viên lấy được, năm đó y không phải sinh viên thành công duy nhất thêm được Wechat, không có khả năng sai sót mới đúng.
Nhưng bây giờ sự thực rõ ràng ——
Tài khoản Wechat Yến Sầm thường dùng là tài khoản mới thêm này.
Lê Vu An nhìn đoạn tin nhắn bốn năm lời chúc mừng năm mới, trong lòng có chút phức tạp không nói lên lời.
Một mặt thật buồn cười:
Nhiều năm như vậy cũng không biết mình gửi sai tài khoản Wechat, còn cứng đầu cứng cổ kiên trì gửi lời chúc mừng;
Một mặt lại âm thầm may mắn:
Có lẽ đối phương không trả lời, chỉ là bởi vì y nhập nhầm số.
Lê Vu An suy nghĩ ngẩn người, suy nghĩ kỹ một hồi, y hoàn hồn lại quay người nhìn viên kẹo sữa trên bàn cạnh giường ngủ.
Vui vẻ tự nhiên sinh ra.
Lê Vu An cười lần nữa cầm viên kẹo sữa vào trong tay, muốn ăn lại không nỡ, y đem nó đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, dường như còn có thể ngửi được mùi thơm ngọt toả ra từ gói kẹo.
Hai viên.
Lê Vu An lẩm bẩm, cảnh tượng lấy được viên kẹo đầu tiên vẫn còn hiện rõ trước mắt y.
Có lẽ là viên kẹo kia đã đến đúng lúc, hóa thành một ý nghĩ vô hình, sờ không được, chỉ có thể giúp y chịu đựng một năm khó khăn nhất, và trở thành liều thuốc cứu mạng vào thời điểm y suy sụp nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!