Ánh nắng ban mai tràn ngập.
Lê Vu An tỉnh giấc, theo thói quen duỗi người, nhưng chợt khựng lại.
Em tỉnh rồi?
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, mang theo dịu dàng đặc trưng khi vừa mới thức dậy.
Lê Vu An cảm nhận được cánh tay đang ôm chặt lấy eo mình. Khi quay đầu, y thoáng nhìn thấy gương mặt của Yến Sầm, những hình ảnh mập mờ từ đêm qua chợt hiện lên trong đầu.
Yến Sầm đã giữ chặt y trong ngực, vừa hôn vừa làm chuyện xấu xa.
Kết quả là chỉ mỗi mình y ướt đẫm.
Lê Vu An liền chui đầu vào chăn, không nói lời nào.
Yến Sầm nhẹ nhàng cù vào eo y qua lớp áo ngủ:
"Gọi em là thỏ, sáng sớm đã trốn vào ổ rồi?"
Lê Vu An vì nhột mà né tránh, phát ra một tiếng giọng mũi mềm mại.
Yến Sầm nhẹ nhàng hôn lên tóc y:
"Khi nào em mới sửa được thói quen ngủ này? Nửa đêm đang ngủ ngon lành, lại quay lưng về phía anh, nằm nghiêng ngủ?"
Yến Sầm đã hai lần cố sửa nhưng chỉ khiến Lê Vu An trong giấc ngủ khó chịu kêu lên, cuối cùng đành để y tự nhiên, ôm từ phía sau mà ngủ.
Yến Sầm kéo chăn xuống một chút:
"Đã mười giờ rồi, hôm nay em có đến studio không hay nghỉ ở nhà?"
...
Lê Vu An nghe thấy giờ giấc liền giật mình quay lại:
"Mười giờ rồi? Sao điện thoại em..."
Chưa nói hết câu, y nhớ ra mình đã làm mất điện thoại, càng thêm bực bội nhíu mày:
"Quên mất, studio thành lập lâu rồi mà lần đầu tiên em đi trễ."
Y ngước mắt nhìn Yến Sầm, nhỏ giọng trách móc: Tất cả là tại anh.
Yến Sầm bật cười: Tại anh cái gì?
Lê Vu An không dám nhắc đến chuyện xảy ra rạng sáng, đổi giọng:
"Sao anh không gọi em dậy sớm?"
"Thấy em ngủ ngon quá, không nỡ gọi. Lần sau anh sẽ chú ý."
Nói rồi, Yến Sầm leo xuống giường:
"Anh đi rửa mặt trước, lát nữa anh chở em đến studio?"
Ánh mắt Lê Vu An dõi theo Yến Sầm. Đối phương mặc áo ngủ màu đen, tiện tay nhặt kính trên tủ đầu giường, ngón tay thon dài nhẹ đẩy kính, toát lên vẻ kiêu ngạo.
Nhưng người như vậy, đêm qua lại giữ chặt y không buông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!