Ba của Bùi Ý tráng niên mất sớm, Thư Uyển bởi vì xuất thân và gia đình nên không được Bùi lão gia tử chấp nhận, thậm chí còn cưỡng ép đưa Bùi Ý vẫn còn quấn trong tã lót đi.
Nhiều năm qua, Thư Uyển sống cùng cô con gái lớn Bùi Nguyện.
Chịu đau nhiều năm như vậy, cậu con trai bị coi là ngu dại bất ngờ hồi phục, gặp được người yêu xuất sắc như Bạc Việt Minh, lại thêm tiểu bối ưu tú Tần Dĩ Thuấn, Lê Vu An và Yến Sầm đi cùng.
Thư Uyển không thể quên được mình đã vui mừng thế nào khi được ăn bữa tối giao thừa sớm này.
Bà tri kỷ mà chuẩn bị cho bọn nhỏ những phong bao lì xì lớn, mỗi người một cái, ngay cả Yến Sầm tạm thời đến ăn chực cũng không bị bỏ lại.
Bữa tối kéo dài đến gần mười giờ mới kết thúc.
Bùi Ý nhớ tới số bậc thang trên tầng bốn, rồi nhớ đến vết thương ở chân bạn tốt:
"Lê Viên, cậu vẫn nên tìm người cõng cậu xuống đi, đừng đi xuống lỡ đạp hụt lại khổ."
Mặc dù lời này là nói với Lê Vu An, nhưng ánh mắt lại lặng lẽ nhìn về phía Yến Sầm.
Yến Sầm nhận được ánh mắt cần giúp đỡ của Bùi Ý, đáng tiếc thanh âm của hắn vẫn chậm một bước: Tôi...
Để anh.
Tần Dĩ Thuấn từ trước đến nay luôn bảo vệ em trai mình, bước tới trước mặt Lê Vu An, khom lưng ra hiệu:
"Tiểu An, em lên đây."
Trên bàn ăn hai người không trò chuyện nhiều, Lê Vu An không ngờ khi mở miệng Tần Dĩ Thuấn lại gọi Tiểu An, trong lúc nhất thời được sủng mà lo sợ.
Lê Vu An quen với việc một mình giải quyết nên không dám làm phiền Tần Dĩ Thuấn:
"Em.. em có thể tự mình đi được, không phiền..."
Tần Dĩ Thuấn quay đầu nhìn Lê Vu An:
"Làm anh trai cõng em trai thì có phiền gì? Lúc Tiểu Ý bị thương, anh vẫn cõng thằng bé như thường thôi."
Kể từ khi thân thế của Bùi Hoán và Lê Vu An được tiết lộ, thân là anh họ, Tần Dĩ Thuấn từ Bùi Ý bên kia hiểu rõ không ít chuyện của Lê Vu An.
Sâu trong nội tâm, anh tán thành nhân phẩm và tính cách của Lê Vu An.
Trong bữa tối này, Tần Dĩ Thuấn nhìn Lê Vu An dè dặt từ khi bước vào, đến nhận phong bao lì xì được sủng mà sợ, lại đến trên bàn cơm nhìn bọn hắn trò chuyện vừa hâm mộ vừa nhu thuận ——
Tần Dĩ Thuấn ngầm nảy sinh cảm khái đồng thời cũng có sự bảo vệ và yêu thương của một người làm anh trai.
Tần Dĩ Thuấn cố gắng giảm bớt nghiêm khắc đã học được trong quân đội, thấp giọng thúc giục: Mau lên.
Lê Vu An mấp máy môi, khoé mắt không tự chủ liếc nhìn Yến Sầm ở phía sau.
Một giây tiếp theo, Lê Vu An nghe thấy Bùi Ý đặc biệt mở miệng:
"Lê Viên, nhanh lên đi! Hay là, cậu muốn người khác cõng?"
Lê Vu An thề thốt phủ nhận: Không có!
Nói xong, Lê Vu An phi tốc trèo lên lưng Tần Dĩ Thuấn.
Yến Sầm nghe ra câu không của Lê Vu An, có chút mất khống chế, không phát ra tiếng cười nhạt, đưa tay đỡ lưng đối phương.
Tần Dĩ Thuấn tham gia quân ngũ hiểu nhất là điều tra, anh phát giác Yến Sầm và Lê Vu An có chút mờ ám, ánh mắt không tự giác mà trầm xuống, cõng Lê Vu An đi xuống cầu thang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!