Chương 13: Ngủ ngon, chúc cậu có một giấc mơ đẹp ở ngôi nhà mới

Nơi ở mới của Lê Vu An nằm trong một khu thương mại, một khu đô thị điển hình với nhiều người vào ban ngày, ít người vào ban đêm.

Yến Sầm tìm gần đó một siêu thị lớn, lái xe ước chừng mười phút, hai người đỗ xe trong bãi đỗ xe rồi trực tiếp đi vào từ lối đi ngầm.

Vào buổi tối thứ bảy, người đến mua hàng rất đông, các tiệm tạp hoá hai bên lối vào siêu thị chật kín người.

Lê Vu An đảo mắt một vòng rồi nói:

"Tôi quét mã QR của xe đẩy trước, tí nữa thuận tiện để đồ, anh ở đây đợi tôi một chút nhé?"

Yến Sầm gật đầu: Được.

Vốn dĩ Lê Vu An không muốn làm phiền Yến Sầm đến siêu thị cùng mình, nhưng y thực sự là người mới vào bếp, đã đồng ý mời khách, cũng không thể cứ mua nguyên liệu theo khẩu vị của mình được, cho nên cả hai người mới tới đây cùng nhau.

Lê Vu An đẩy xe đẩy tiến tới, lúc quay lại liền nhìn thấy Yến Sầm đang bấm điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc như đang giải quyết chuyện quan trọng, trong lúc nhất thời cũng không chú ý đến y trở về.

Lê Vu An không xác định nói:

"Yến Sầm, anh có việc gấp cần phải xử lý sao?"

Yến Sầm nhận ra y đã về, dùng đầu ngón tay bấm nhẹ vào màn hình, mỉm cười:

"Không có việc gì gấp, đã xử lý xong rồi."

Nói xong, hắn cất điện thoại vào túi, tự nhiên nhận lấy xe đẩy từ tay Lê Vu An:

"đi vào thôi, chúng ta tranh thủ giải quyết vấn đề này trong vòng nửa giờ nhé? như vậy cũng có thể ăn tối sớm hơn."

Lê Vu An không có ý kiến: Ừm.

Cách cửa siêu thị không xa là khu bán rau quả tươi và thực phẩm tươi sống, Yến Sầm nhìn quanh rồi hỏi: Cậu thích ăn gì?

Lê Vu An đảo mắt tìm kiếm khắp nơi, không biết xuống tay từ chỗ nào:

"Tôi mời anh ăn lẩu, vẫn là anh đến chọn đi, tôi trả tiền."

Yến Sầm nghĩ tới danh hiệu trù nghệ Tiểu Bạch tự xưng của y, cười khẽ:

"Tôi có thể chọn, nhưng cậu có kiêng cái gì không? nói trước cho tôi biết."

Lê Vu An vẫn đang ngơ ngác nhìn chằm chằm vào kệ hàng, nghe xong câu hỏi liền buột miệng nói:

"Tôi không ăn rau mùi, hành lá, gừng băm nhỏ, nội tạng động vật, tôi cũng không ăn tiết, còn có thịt cừu nó quá hôi tôi không thích ăn."

Liên tiếp những thứ kén ăn thuận miệng nói ra, rõ ràng là thói quen được nuông chiều từ nhỏ.

Yến Sầm bật cười:

"Tiểu Lê Tổng, trách không được cậu gầy như vậy, thật khó nuôi."

Ba chữ cuối cùng, mang theo chút trêu chọc.

...

Lê Vu An đã sớm nhận ra mình nói quá nhanh, mặt nóng bừng che giấu:

"Vậy anh chọn đi, tôi ăn gì cũng được, kỳ thật..."

Cũng không khó nuôi đến thế đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!