Chương 6: (Vô Đề)

6.

Mẹ tôi đứng c.h.ế. t trân ở ngưỡng cửa, gương mặt bà đỏ bừng vì tức giận, thân người còn khẽ run rẩy.

Tận lúc này tôi mới chợt nhớ, trước khi kết hôn với Trình Tống, tôi trong mắt gia đình chẳng khác nào một bao cát xả giận.

Trong làng tôi, con gái đa số chỉ học xong cấp hai rồi lên thành phố làm công nhân. Vậy mà không hiểu sao bố mẹ tôi lại bằng lòng để tôi học lên cấp ba, rồi thi đại học.

Thành tích của tôi tốt, học phí được miễn, tiền học đại học thì vay, còn sinh hoạt phí… tôi tự đi làm thêm xoay sở.

Tôi từng rất biết ơn họ vì điều đó.

Thế nhưng mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm… bố mẹ tôi không hề bỏ qua bất cứ dịp nào để nhắc đến chuyện ấy. Như thể cho tôi đi học là một đặc ân của đất trời, và cả đời tôi dù có làm trâu làm ngựa cũng không trả hết.

Sau này, khi tôi và Trình Tống kết hôn, mẹ tôi gần như ngày nào cũng chìa tay xin tiền. Mà càng xin được nhiều, thái độ bà càng bớt kiêu căng.

Còn tôi được Trình Tống chiều chuộng như công chúa ngày càng cứng đầu và bướng bỉnh. Dù vẫn đưa tiền về nhà, nhưng thái độ thì ngày càng kiêu căng, không chịu nhún nhường.

"Chị, sao chị có thể nói chuyện với mẹ như thế?

"Giọng em trai tôi vang lên từ phía sau. Tôi quay đầu lại. Không biết thằng em đã về từ bao giờ. Cậu ta khoanh tay trước ngực, mặt đầy giận dữ như thể tôi là kẻ tội đồ. Vừa nhìn thấy nó, ngọn lửa trong lòng tôi càng bùng lên dữ dội. Lúc chiếc xe phát nổ, mẹ tôi còn biết kéo tôi chạy. Còn đứa em trai này, đứa mà tôi từng mua nhà, mua xe cho chỉ biết cúi đầu chạy một mạch bỏ mặc tôi lại sau. …"Lưu Tu Minh, đây là chuyện của mày chắc?

Mày lớn từng này rồi ngoài ăn bám còn biết làm gì? Cút!

"ẦM! Bố tôi vỗ mạnh xuống bàn, ly nước suýt nữa văng ra ngoài."Mày nói chuyện với ai đấy? Không biết trên dưới phải trái à?

"Tôi và Lưu Tu Minh là cặp song sinh long phụng. Lúc ấy nhà tôi nghèo, mẹ tôi sinh chúng tôi ở trạm y tế thị trấn. Bà không hề siêu âm, cũng chẳng biết đang mang thai hai đứa. Nghe kể lại, lúc y tá bế tôi đứa con gái đầu tiên trao cho bố tôi, ông chỉ liếc một cái rồi… quay đầu bước đi. Bà nội tôi khi ấy đang canh nồi gà cả ngày, nhìn thấy tôi thì gằn giọng:"Hừ! Không sinh nổi thằng con trai mà cũng đòi uống canh gà tao hầm cả ngày à?

"Thế rồi… vài phút sau, y tá lại bế ra một đứa nữa là em tôi. Mọi thứ đổi chiều trong nháy mắt. Từ một"con gà mái không biết đẻ trứng", mẹ tôi đột nhiên biến thành "công thần

"của dòng họ. Tôi đứng nhìn cái"gia đình đoàn kết" ấy mà thấy buồn cười.

Sống lại một lần nữa, tưởng sẽ là cơ hội làm lại cuộc đời, hóa ra cũng phiền toái chẳng kém.

Hiện tại tôi còn chưa kết hôn với Trình Tống.

Mẹ tôi giấu sổ hộ khẩu kỹ như bảo vật, chỉ để bán tôi với một cái giá cao ngất.

Vì cả tương lai cưới vợ của thằng Tu Minh phụ thuộc vào số tiền gả tôi đi nếu tôi chạy, nhà mất, vợ cũng mất.

Tôi phải đối phó với gia đình, phải theo đuổi lại Trình Tống.

Cả ngày quanh quẩn toàn mấy chuyện trời ơi đất hỡi.

Không buồn cãi nhau thêm, tôi xị mặt quay về phòng.

Tôi lôi thẻ ngân hàng Trình Tống đưa từ trong túi áo ra.

Mặt thẻ vẫn còn âm ấm như vẫn vương lại chút hơi thở của anh.

Tên ngốc này.

Hiểu lầm tôi mang thai con người khác mà vẫn nhét tiền vào tay tôi?

Thật là… ngốc đến mức không có thuốc chữa!

7.

Tôi thừa nhận mình đã sai, sai vì xem thường tốc độ lan truyền tin đồn ở cái làng này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!