Chương 6: (Vô Đề)

9.

Tôi thật sự không muốn quá gây chú ý.

Dưới sự nài nỉ cực lực của tôi, cuối cùng Thời Dực cũng đành miễn cưỡng đồng ý cho tôi xuống xe ở một đoạn cách trường học một khoảng xa.

"Cậu đi bộ thì tôi cũng đi, soái ca như tôi sẽ đi cùng cậu."

Thời Dực cười đểu, tấp xe vào lề đường, mặt dày bám theo tôi không rời.

Tôi không đáp, chỉ muốn xem thử cậu ta đang giở trò gì.

"Vậy... tôi có thể làm tài xế riêng cho cô Cố được không?"

Cuối cùng Thời Dực cũng không kìm được mà hỏi ra điều cậu ta khao khát nhất.

Tôi giả vờ trầm ngâm:

"Không phải thời gian của cậu Thời được tính bằng đơn vị hàng tỷ à... tôi không kham nổi đâu..."

"Nói tiền bạc chi cho đau tình cảm... trưa bao cơm tôi là được!"

Đôi mắt Thời Dực sáng lấp lánh, trong đầu đang gõ bàn tính rào rào:

"Cậu ăn gì tôi ăn đó, tôi không kén chọn."

[Lấy lý do này là có thể dính lấy Dư Dư mỗi trưa rồi hahahaha... tôi đúng là thiên tài.]

Thấy thế, tôi chọc cậu ta: Tôi không ăn trưa.

Thời Dực rõ ràng sững người: Sao vậy?

Tôi nghiêm túc: Giảm cân.

"Cậu? Giảm cân? Cậu giảm cân?!"

Thời Dực trông chẳng hề tin, mà mớ suy nghĩ trong đầu cậu ta có muốn tôi lờ đi cũng khó: [Dư Dư... giảm cân?!]

[Dư Dư mà tôi có thể dùng một tay xách lên xoay tám vòng tại chỗ cũng không thành vấn đề ấy à?]

[Lừa tôi chắc.]

[Không tin.]

[Không nghe.]

...

Cảm ơn cậu nha, anh bạn.

Nhưng không cần phải xách tôi lên xoay tám vòng đâu.

Tôi sa sầm mặt:

"Không tin thì thôi, dù sao cũng không có cơm cho cậu."

Tôi sải bước thật nhanh để bỏ Thời Dực lại phía sau, cố tạo ra vẻ như tôi đang giận.

Nhưng chân tôi ngắn, cậu ta chỉ cần bước dài một cái là đuổi kịp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!