Chương 5: (Vô Đề)

8.

Bị người thích mình suốt hai kiếp tỏ tình.

Đây là chuyện mà cả hai kiếp tôi đều không dám mơ tới.

Tối hôm đó, tôi kích động đến mức lăn qua lăn lại trên giường, hưng phấn đến độ ba giờ sáng vẫn chẳng tài nào ngủ nổi.

Thế là một cách rất đương nhiên, sáng hôm sau tôi ngáp đến rách cả miệng.

Tôi dụi mắt, lờ đờ bám vào khung cửa, chào chú tài xế đang đợi sẵn trước cổng để đưa tôi đi học:

"Chú Lý chào buổi sáng… Ờ, Thời Dực cũng… sáng?"

Tôi chưa kịp phản ứng, nửa kinh ngạc nửa nghi ngờ gọi: Thời Dực?!

Chào buổi sáng.

Người vừa đến mỉm cười chào tôi, ánh mắt cong cong đầy vẻ tinh nghịch.

Tôi liếc sang chú Lý bên cạnh, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Người tôi thầm mến lại xuất hiện ở cửa nhà mình từ sáng sớm? Có khi nào tôi vẫn chưa tỉnh ngủ?

"Tiểu thư, thiếu gia Thời nói sau này việc đưa đón cô đi học cứ để cậu ấy lo, không cần tôi nữa…"

Chú Lý cúi đầu, nói như đang tố cáo, giọng điệu vừa cung kính vừa… hơi bất mãn.

Tôi lại quay sang nhìn Thời Dực, ánh mắt đầy dấu hỏi.

Cậu thiếu niên trước mặt cười rạng rỡ như ánh nắng, mặt trời chiếu lên tóc cậu khiến cả người như phát sáng.

Tôi nghe thấy tiếng lòng của Thời Dực: [Đã mở khóa phiên bản vừa tỉnh ngủ của Dư Dư ~]

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: Cam Sắc Cám và

"Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

…?

Xác nhận rồi, cái câu tâm lý kỳ quặc này, đúng là Thời Dực không sai vào đâu được.

Cậu ta vỗ vỗ yên xe sau lưng:

"Lên xe được không, cô Cố?"

[Không biết Dư Dư có thích ngồi xe máy không nữa…]

[Nếu không thì bản thiếu gia cũng có thể đi nhờ xe nhà Dư Bảo đến trường, như vậy vẫn có thể dính lấy Dư Bảo hí hí hí~]

Miệng thì khách sáo, trong lòng tính toán đến nỗi tôi cảm thấy mấy hạt trên bàn tính của cậu sắp văng vào mặt tôi đến nơi rồi.

"Tôi còn đặc biệt chuẩn bị cho cậu một cái mũ bảo hiểm mới nữa."

Thấy tôi đứng ngơ không đáp, Thời Dực liền chủ động đánh động sự chú ý.

Tôi lơ đi ánh mắt cầu cứu của chú Lý, trong lòng vui như trúng số, nhưng vẫn cố giữ vẻ điềm đạm, từ tốn bước đến bên Thời Dực.

Cậu ấy quá cao, hơn mét tám, tôi phải kiễng chân mới có thể ghé sát tai cậu ấy nói nhỏ: Thời Dực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!