1.
Tôi sững sờ nhìn chằm chằm người trước mặt.
Rõ ràng cậu ta không hề mở miệng. Sao tôi lại nghe được giọng của cậu ta?!
"Cậu… cậu vừa nói gì cơ?" Tôi dò hỏi.
"Tôi hỏi cậu với Giang Hành có quan hệ gì. Phải nhắc lại lần nữa chắc?"
Không phải câu đó… Tôi đơ ra.
"Tôi đâu có nói gì khác đâu. Bị dọa ngu rồi hả?"
Thời Dực trưng ra vẻ mặt dữ dằn, nhưng tôi lại nghe thấy một giọng khác vang lên trong đầu: [Chẳng lẽ mình làm Dư Dư sợ rồi à?!
Mình có đáng sợ đến thế không chứ…]
Không… ờ… tôi…
Tôi sốc đến mức không nói nổi thành câu, chỉ biết lắp bắp như robot lỗi.
Ai mà hiểu được chứ!!
Trọng sinh thì thôi đi, giờ còn nghe được tiếng lòng người khác?! Cái thiết lập hoang đường này cũng rơi trúng tôi luôn sao??
Mà cái người trước mặt – thường ngày nổi tiếng khó gần, cả trường ai cũng sợ – lại đang âm thầm gọi tôi là Dư Dư á??
[Có nên xin lỗi Dư Dư không nhỉ.]
[Phải làm sao bây giờ, cần gấp, online chờ đáp án.]
[Xin lỗi… người ta bình thường xin lỗi kiểu gì ấy nhỉ??]
[Xong đời rồi. Dư Dư chắc sắp ghét mình…]
Tôi chưa nói gì, còn trong đầu Thời Dực thì đã tự viết xong nguyên một kịch bản phim truyền hình.
Có lẽ vì nghe được mấy lời loạn xạ trong đầu cậu ta, tôi bỗng thấy tự tin hơn hẳn.
Tôi thử mở lời: Có hơi bị dọa thật…
Thời Dực nhướng mày: Cậu?
Tôi gật đầu: Tôi…
Nội tâm Thời Dực lập tức gào rú: [Thời Dực!!!!! Cậu làm Dư Dư sợ rồi!!!!! Sao lại có thể làm Dư Dư sợ được cơ chứ!!!!!]
Mặt cậu ta đỏ rồi lại trắng, như thể đang tự đập đầu vào tường trong lòng.
Nhìn cái kiểu sắp phát nổ vì hối hận đó, tôi không nhịn được nữa mà bật cười: Phụt…
Thời Dực còn chưa kịp buông câu gắt gỏng, thì tiếng gào rú trong đầu cậu ta đã suýt xé toạc màng nhĩ tôi rồi.
Cậu có phải là…
Tôi cắt lời Thời Dực đang giả vờ giận, tươi cười nói:
"Nếu cậu chịu đưa tôi về đến cửa lớp, tôi sẽ tha lỗi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!