Trịnh đại phu đi rồi, mẹ Chu nghĩ tới ngày mai con gái còn phải thi, liền bảo cô đi ngủ truớc.
Chu Hồng Hồng nghe xong, bèn nói. "Con đi ngủ trước một lát, lúc đun thuốc thì gọi con dậy, quá trình hơi phức tạp một chút, cứ để con làm."
Bà Hai cảm thấy có chút ngượng ngùng, bèn tranh nói: "Chị Chu, Hồng Hồng, cứ để đó tôi làm, hai người đều đi nghỉ ngơi đi. Nói cho tôi biết phương pháp đun thuốc và cách làm là được rồi."
"Không sao, Bà Hai, cứ để cho Hồng Hồng làm đi." Mẹ Chu nghĩ đến mạng người quan trọng, thật sự không thể qua loa. "Chúng ta lớn tuổi, trí nhớ không tốt. thuốc này quan trọng, chẳng may làm nhầm sẽ rất nguy hiểm. Đến lúc đó Hồng Hồng làm xong lại đi ngủ."
...
Chu Hồng Hồng nằm ở trên giường, muốn ngủ, nhưng căn bản không ngủ được, lăn qua rồi lại lộn lại.
Cũng không biết Trình Ý uống thuốc kia rồi liệu có tác dụng hay không.
Thời Tiệp Nghệ vẫn còn nằm trong bệnh viện, hắn bên này lại xảy ra chuyện như thế.
Cô nhìn trần nhà, không biết sao lại nhớ tới Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài. Nhưng rồi lại cảm thấy, cô có phải chính là Mã Văn Tài hay không?
Chu Hồng Hồng vốn muốn thẳng thắn nói rõvới Lão thái gia, nhưng tình huống trước mắt như thế này, nếu không thuận theo tâm nguyện củaLão thái gia, vuốt cho cục tức của ông cụ dịu xuống, nói không chừng thật sự sẽ không nhận mẹ con Trình Ý.
Cô thật sự không đoán được sự tìnhlại thành như vậy. Nếu biết trước, khi Trình Ý đề nghị chỉ là để dỗ Lão Thái gia cô sẽ kiên quyết từ chối, chứ không để cho mình rơi vào tình cảnh tay ba phức tạp thế này.
Nghe thấy tiếng bước chân mẹ Chu, Chu Hồng Hồng vội giả bộ ngủ. Mẹ Chu nhẹ nhàng gọi một tiếng cô đã mở to đôi mắt.
"Hồng Hồng, Trình Ý tỉnh rồi, đúng là cám ơn trời đất. Con đi nấu thuốc đi, bà Haiđang canh chừng bên đấy."
Chu Hồng Hồng nghe xong, vội đứng lên đi nấu thuốc.
Trình Ý mặc dù đã tỉnh, nhưng tạm thời đau muốn chết, không nhúc nhích được. Bụng lại nhói lên một trận quặn đau.
Bà Hai cầm cái bô cho hắn, hắn không chịu, kiên quyết phải xuống giường.
Bà Hai sốt ruột đến mức đổ mồ hôi." Sợ làgãy xương rồi, còn ngang ngược cái gì."
Trình Ý thở phì phò, vừa mở miệng nói chuyện lồng ngực lại nhói lên một trận đau đớn. "Đi nhà vệ sinh..."
Mắt thấy Trình Ý kiên trì như vậy, mẹ Chu nói: "Hai chúng ta đỡ nó đi vậy. Chớ trì hoãn thời gian."
Bà Hai không lay chuyển được con, liền cùng hợp sức với mẹ Chu nâng hắn chậm rãi đi qua.
Lúc đi qua nhà bếp, Chu Hồng Hồng trông thấy, cảm thấy hắn đau đến mức nửa chết nửa sống lại còn muốn giữ sĩ diện. Chẳng qua cô giờ nhìn thấy tình trạng thê thảm của hắn cũng chẳng có biểu tình gì, chỉ lẳng lặng nấu thuốc.
Trình Ý thấy cũng chẳng có biểu cảm gì.
Sau khi được Bà Hai và mẹ Chu đỡ đến nhà vệ sinh, hắn chống tay dựa vào tường muốn tự mình đi vệ sinh, đuổi hai người ra ngoài.
Chu Hồng Hồng trong lòng thầm nghĩ: Tay còn nâng lên không nổi, đi xong thì tự lau được hay sao chứ?
Kết quả cũng không biết hắn làm sao xử lý, thật sự là tự mình giải quyết xong rồi đi ra.
Chu Hồng Hồng đợi thuốc xong, cầm băng gạc, đem thuốc bọc lại, lại dùng băng dính cố định vài cái, đưa cho Bà Hai.
Bà Hai cũng không tiện để cho cô hầu hạ, nói rịt thuốc vẫn là để bà tự làm.
Chu Hồng Hồng gật đầu, nói: "Thuốc này bao vào, lúc thấylạnh thì bảo cháu, còn phải đun nóng lại một lần nữa."
Bà Hai vội nói: "Không cần. Hồng Hồng, đun nóng lại thì để ta tự mình làm. Cháuvà mẹ đi nghỉ ngơi trước đi, không sao đâu. Thật là làmphiền các người quá." Nói xong lời cuối cùng, Bà Hai lại có chút nghẹn ngào.
Mẹ Chu nhìn thấy tình cảnh như thế, cũng hiểu vài phần, bèn cùng Chu Hồng Hồng nghỉ ngơi đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!