Buổi sáng hôm sau khi Chu Hồng Hồng tỉnh lại, toàn thân đau nhức, tùy tiện nhấc tay, xoay người đều rã rời. Trong lòng cô thầm mắng "đồ lưu manh", nhưng vừa xoay lại đã nhìn thấy hắn.
Trình Ý ôm cánh tay phải của cô, ngủ thật ngon. Bình thường sau khi càn quấy xong hắn cũng ngủ rất ngoan. Không hề ngáy, ngủ một giấc đến hừng đông, tư thế ngủ cũng bình thường, không gây trở ngại đến cô.
Chu Hồng Hồng nhìn ngũ quan hoàn hảo của hắn, có chút xuất thần. Nếu hắn có tính cách dịu dàng hơn một chút, thì chắc chắn sẽ càng nhiều phụ nữ yêu thích. Nhưng mà nếu thực sự như thế thì hắn đã không phải là Trình Ý.
Xoa nhẹ mặt hắn. Cô bỗng cảm thấy chính mình cũng mơ hồ, nhìn thấy hắn ngủ an lành đến vậy, cô lại cảm thấy bối rối.
Nhưng dù có muốn ngủ nướng thì cũng vẫn phải dậy, hôm nay là thứ sáu. sắp chịu đựng hết một tuần rồi.
Cô cẩn thận thoát khỏi tay hắn.
Hắn dường như bất mãn, nhíu nhíu mày, ôm lấy cánh tay của cô kéo vào trong lòng.
Cô đành cuộn một đầu chăn, nhét vào trong lòng hắn, muốn hắn ôm lấy chăn mà buông tha mình.
Cũng không biết vì sao, dù như vậy hắn cũng vẫn không tỉnh lại, cuối cùng vẫn ôm lấy khối chăn kia ngủ ngon lành.
Sau khi Chu Hồng Hồng ngồi dậy, cảm giác eo như bị chặt đứt. Lúc xuống giường, chân run run, cô phải bám vào tủ đầu giường mới không té ngã.
Lại một lần nữa ngồi về bên giường, nhìn đồng hồ, còn sớm.
Chu Hồng Hồng rời giường vào nhà vệ sinh rửa mặt chải đầu, mới nhìn thấy hai cái cốc kia, lại nhớ tới tấm hình trên weibo.
Thực ra cô hiểu, Trình Ý tuy rằng ngoài miệng luôn không đứng đắn, nhưng về phương diện này, hắn sẽ không lừa cô. Nhưng mà, trong lòng cô luôn có một nút thắt. Nói cách khác, niềm tin cô dành cho hắn vẫn chưa đủ.
Nghĩ đến là lại thấy tức, cô thẳng tay ném hai cái cốc kia vào thùng rác, sau đó mới vội đánh răng. Cố ý mạnh tay mạnh chân kêu loảng xoảng, cố ý muốn đánh thức Trình Ý, nhưng sau khi cô đi ra, hắn vẫn đang ôm chăn ngủ ngon lành.
Cô trừng mắt nhìn hắn, đi đến phòng bếp tìm đồ ăn. Không ngoài dự tính, trong tủ lạnh ngoài rượu ra thì chẳng có gì cả. Cô lầm bầm mắng, "Uống, suốt ngày chỉ biết uống, tốt nhất là uống đến chết luôn đi."
Cũng may, vẫn còn một ít gạo, ít ra thì có thể nấu cháo.
Trong lúc Chu Hồng Hồng nấu cháo, cô nhớ đến chuyện tối ngày hôm qua. Đoán chừng rất nhiều người đều biết vụ việcc dưới sân ký túc, cũng không biết sẽ bị truyền thành thế nào. Hắn đúng là đồ khốn khiếp, lại gây thêm rắc rối cho cô.
Đến lúc này cô mới nhận ra một vấn đề nghiêm trọng hơn, tối hôm qua sau khi ở ký túc.
Thì là ở trên xe.
Chu Hồng Hồng kinh hoảng. Cô sợ nếu có người nhìn thấy cô và Trình Ý làm cái chuyện đó ở trên xe, cô thực sự sẽ không còn mặt mũi nhìn ai rồi.
Tuy rằng lúc ấy trong xe không có đèn, đèn đường cũng chỉ là mờ mờ không rõ hẳn. Theo lý thuyết, người ở phía ngoài nhìn trộm sẽ không nhìn thấy được bên trong. Nhưng mà xe có rung chuyển. Loại người lỗ mãng như Trình Ý, chắc chắn xe sẽ lay rất dữ dội.
Cô thật muốn trốn luôn không ra ngoài.
----
Giấc ngủ này Trình Ý vô cùng thoải mái.
Hắn nhịn đã lâu, tối hôm qua được thoải mái dùng sức chơi, thật đúng là sướng đến chết.
Mặc dù lúc sau ý thức Chu Hồng Hồng có chút mơ hồ, nhưng thân thể của cô lại vì hắn mà rộng mở. Loại sảng khoái phun trào đầy não bộ, thoả mãn đến cực điểm, hắn thực sự muốn chết trên người cô.
Hắn từ từ nhíu hai mắt, đưa tay sờ sang bên cạnh, trống không.
Hắn lập tức mở mắt, ngồi dậy. Quét một vòng quanh phòng, cũng không thấy Chu Hồng Hồng. Hắn nhảy xuống giường, không thèm để ý mặc quần áo, vội đi ra ngoài tìm kiếm, sợ cô lại bỏ lại hắn chạy mất. Thấy Chu Hồng Hồng đang ngẩn người ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, hắn mới yên lòng.
Chu Hồng Hồng nhìn hắn trống trơn đi ra, có chút không hiểu. Cô nhìn hắn, tầm mắt không dám hướng xuống phía dưới, sợ cái tên cầm thú này lại hăng máu.
Trình Ý cười đùa, che đi điểm nào đó, hơi luống cuống, gọi "Vợ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!