Chu Hồng Hồng vừa rồi có uống một ly rượu, lá gan cũng to lên, nói chuyện cũng hùng hồn hơn. Cônhấc đầu lên, "Không được."
Câu từ chối gọn gàng dứt khoát của cô thành công khiến cho ánh mắt Trình Ý ngưng lại.
Cô tiếp tục thừa thắng xông lên, "Anhthử tính đi, từ khi tôi muốn chia tay đến bây giờ, anhđã đổi ý bao nhiêu lần. Danh dự kém như vậy, tôi không tin anh."
"Giấy tờ của cô chẳng phải tôi cũng đã trả lại hay sao." Ngữ khí của hắn vẫn rất bằng phẳng, đúng là hiếm có.
Nhưng khi nhắc tới đề tài này, cô lại nổi giận. "Vậy tại sao anh lại viết chữ lên bằng tốt nghiệp của tôi!" Tuy rằng bằng cấp giấy tờ có thể xin cấp lại, nhưng phải chạy vài lần rất phiền phức.
Từ trước tới giờ chẳng khi nào hắn khiến cho cô thấy an tâm.
"Đó là tại khi tôi thử bút cầm nhầm giấy." Hắn nhíu mày, có vẻ rất thành khẩn. "Tôi đưa cô đi làm lại cái mới."
"Tôi tin anh mới lạ. Trình Ý, anh có biết hai chữ tôn trọng viết như thế nào không?" Chu Hồng Hồng càng nói càng tức, "Lúc nào anh cũng thích làm gì thì làm, hoàn toàn không hề để ý đến cảm nhận của tôi."
"Về sau tôi sẽ chú ý cô, đã đượcchưa?" Đây là lần duy nhất hắn nhượng bộ đến mức này.
Chu Hồng Hồng giật mình, đoán chừng hắn thật sự đang mơ hồ. Ngay cả cô cũng đang dần dần bị cơn say đánh ngã. Nghĩ đến đây, cô không muốn cùng hắn lý luận nữa, bèn nói: "Trả điện thoại lại cho tôi, anh uống say rồi, tự mình vào nghỉ đi."
Trình Ý không nói, tầm mắt hắn dừng trên mặt cô.
Lâu không thấy hắn nói gì, cô liền bày ra hình chữ V bằng hai ngón tay, quơ quơ ở trước mặt hắn, "Có biết được đây là mấy không?"
Lúc này, ánh trăng xuyên qua tầng mây, rọi vào trong mảnh sân âm u.
Chu Hồng Hồng mượn ánh sáng mới nhận ra, tuy rằng thần sắc của Trình Ý là một mảnh bình tĩnh, nhưng trong mắt lại là u ám quay cuồng.
Cô bị cái nhìn của hắn khiến cho sợ hãi.
Hắn nhàn nhạt mở miệng. "Cô còn có gì uất ức, cứ nói ra hết đi."
Cô lui lại một bước. "Mọi chuyện đều đã qua rồi. Chỉ cần anh công khai chuyện chúng ta chia tay, là không sao rồi."
Không có gì?
Trình Ý nhếch mép cười khổ. Thấy cô sắp phải về nhà, hắn nhanh chóng đi lên trước bắt lấy cô, một bàn tay vừa khéo che miệng của cô lại.
"Chúng ta sao lại có thể không có gì." Nhìn đôi đồng tử lộ vẻ kinh hoàng của cô, tiếng nói của hắn bỗng nhiên trở nên vô cùng hoà nhã dịu dàng. "Chu Hồng Hồng, cô phải là của tôi. Chia tay cái gì chứ , tôi nhổ vào. Tôi có thể theo cô, được không?"
Được cái đầu hắn!
Chu Hồng Hồng kháng nghị đánh hắn, hắn không chút sứt mẻ. Cô muốn cắn hắn, lại bị sức lực của hắn khiến cho không thể há mồm. Cô thật không biết người đàn ông này sao lại luyện được một thân thể cường tráng như vây, hai tay cô cũng đánh không lại một tay của hắn.
Cô "Ô ô" lắc đầu.
Trình Ý giận tái mặt, xoắn lấy cổ tay của cô, kéo cô đến dưới góc cây hòe trong sân.
Lúc này, bóng đêm u ám, lại có cây to che chắn, cùng với cây cối bên cạnh che lấp, nếu không cất tiếng, dù có người đi ngang qua sân, cũng sẽ không để ý đến bọn họ.
Trình Ý đề phòng cô nhấc chân đá hắn, chân hắn kềm lấy cô, gắt gao ấn cô dựa vào trên thân cây.
Chu Hồng Hồng bị động tác liên tiếp của hắn khiến cho choáng váng, đầu nặng nề, thân thể rất mệt mỏi. Tác dụng chậm của rượu càng dữ dội hơn, khiến cô dù có muốn chống lại nhưng vẫn là lực bất tòng tâm.
Trình Ý nhận thấy được điểm này, buông cổ tay của cô ra, một bên đỡ lấy cô đang giãy dụa, một bên tay chân vô cùng linh hoạt cởi cúc áo khoác của cô.
Mới mở được có bốn cúc áo, hắn đã không thể chờ đợi, cách áo len nhưng vẫn chà xát đỉnh ngọn núi bên trái của cô. Cứ thế hút lấy, lại vân vê.
Cô đấm, đánh, cuối cùng hai tay vô lực vòng lên trên vai hắn, móng tay bấu vào da thịt của hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!