Ngày hôm sau, Giám đốc hung hăng mắng Chu Hồng Hồng một trận, còn thông báo phê bình trên hệ thống OA của công ty, sau đó thì đuổi việc cô. Đồng nghiệp bàn tán xôn xao khiến cho cô rất không thoải mái. Công việc ở công ty này cũng khá, đối đãi với nhân viên cũng không tồi, nếu không bị Trình Ý quấy rối thì cô sẽ không mất việc như thế.
Cô cảm thấy rất bực tức. Trình Ý đúng là không làm ra chuyện gì tốt cả!
Cô gọi điện thoại về nhà, nói cô bị mất việc. Nhưng cô không dám nói công việc là bị tên lưu manh kia hại mất.
Mẹ Chu cũng không mấy để ý, an ủi cô: "Lần trước tiểu Trình có nói, trong nhà có nó kiếm tiền là đủ rồi, con ở nhà nó nuôi, nhìn con đi làm khổ cực như vậy nó rất đau lòng. Dù sao cũng sắp đến năm mới rồi, chờ qua tết thì tìm công việc khác, cũng không phải gấp gáp làm gì."
Chu Hồng Hồng khóe miệng liền co rụt.
Mẹ Chu vốn cảm thấy kỳ lạ khi Chu Hồng Hồng và Trình Ý đột nhiên quen nhau, Chu Hồng Hồng cũng thẳng thắn nói với bà là để dỗ Lão thái gia. Nhưng mà sau này, mẹ Chu đối với Trình Ý chính là càng nhìn càng ưng, đã nghiễm nhiên coi hắn như con rể của mình. Khi Trình Ý đãi tiệc cưới, mẹ Chu còn nói thẳng rằng Trình Ý là một thanh niên có trách nhiệm.
Mẹ Chu nói chuyện một lúc đột nhiên nhớ tới nhà cậu cả đang thiếu người, hỏi Chu Hồng Hồng có đồng ý đến đó, cũng chỉ giúp đỡ đến cuối năm thôi.
Chu Hồng Hồng lập tức đồng ý, cô cũng không muốn ở cùng một chỗ với cái tên Trình Ý chán ghét kia!
Vội vàng thu thập hành lý, cô mua vé xe lửa nhanh nhất, đi đến Làng Hoàng Khê.
Làng Hoàng Khê quả thật là một nơi thích hợp để nghỉ ngơi dưỡng lão. Ngày ngày trôi qua rất yên bình, không khí cũng trong lành. Chu Hồng Hồng cảm thấy tâm tình cũng dần dần bình tĩnh lại.
Chẳng qua Trình Ý hơn nửa tháng sau mới liên lạc với cô, cô lại cảm thấy khó chịu, liền thay số điện thoại.
Chu Hồng Hồng nghĩ, cô cũng chẳng thèm ở cùng một chỗ với cái tên Trình Ý chán ghét kia!
Hôm nay, trong trấn có nhà làm tiệc rượu, rất nhiều người đều đi uống rượu mừng.
Cậu cả cảm thấy có lẽ sẽ có ít khách tới ăn cơm, nên bảo mọi người cũng cùng nhau nghỉ ngơi, còn kêu gọi mọi người của quán bên cạnh sang đánh mạt chượt. Chơi được một lúc, có người nói muốn đi ăn tiệc mừng.
Cậu cả đánh chưa đã tay, hỏi Chu Hồng Hồng có biết đánh mạt chược không?
Chu Hồng Hồng trả lời cô hoàn toàn không hiểu, ngồi cắn hạt dưa ở quầy thu tiền. Trong lòng suy nghĩ, nếu Trình Ý thấy được, nhất định sẽ ngồi vào chơi mấy ván.
Vừa mới nghĩ đến hắn, ngay lúc đó.
Cô liền thật sự gặp được kẻ mà cô không muốn gặp kia.
Trình Ý nhuốm vẻ mệt mỏi vì đi đường dài, vừa nhìn thấy cô câu nói đầu tiên chính là: "Chu Hồng Hồng, cô bao giờ thì mới trở về?"
Chu Hồng Hồng kinh ngạc nhìn hắn, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Ngược lại bên cạnh cậu cả thấy vậy, đi lại đây chào hỏi. Thực ra cậu cả vốn chưa từng gặp Trình Ý, chỉ nghe nói cháu ngoại gái đã gả cho một người có dáng dấp không tệ, hắn cảm thấy chàng trai trước mắt này là người có bộ dạng tốt nhất mà hắn từng gặp qua.
Trình Ý chào hỏi cậu cả xong, khóe mắt liếc về phía bàn mạt chược nói với giọng vô cùng hoà nhã. "Cậu cả, cậu đang ba thiếu một à?"
Cậu cả nghe vậy vô cùng cao hứng, hắn đang lo không có ai chơi đây, vội bảo Trình Ý đến chơi, còn nói đã đánh thì không thể chơi nhỏ.
Trình Ý cũng đã ngứa ngáy tay chân, thấy Chu Hồng Hồng vẫn không chú ý đến hắn, cũng liền mặc kệ cô, đi qua chơi.
Chu Hồng Hồng sau khi tỉnh lại, phát hiện mình chưa kịp hỏi han Trình Ý. Nhưng trước mắt lại nhìn thấy cậu cả và hai người cùng đánh mạt chược khác sắc mặt càng ngày càng đen, tên kia thì vẫn ra sức thảnh thơi thắng bạc.
Thật sự là không thể khiến người ta bớt lo lắng mà!
Cuối cùng cô không nhịn được bèn gọi."Trình Ý, tôi muốn đi chợ, anh đi theo xách đồ hộ tôi."
Trình Ý nghe thấy cô gọi hắn, cười vô cùng vui vẻ. Kỳ thật hắn đã sớm muốn rút lui. Ba người chơi cùng, quá yếu, thắng cũng chẳng vui vẻ gì, quan trọng trọng nhất là đánh cược quá nhỏ.
Hắn ngừng tay, vẻ mặt lại như không nỡ nói: "Cậu cả, nhà con gọi con làm chút việc, lần sau chúng ta lại đánh tiếp được không."
Cậu cả gật đầu thật nhanh, lau lau mồ hôi lạnh... Rốt cục cũng được cứu rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!