Bùi Hi đích thân đến cửa, cầu xin Tạ Huyên hủy hôn ước.
Ta vốn tưởng rằng sau chuyện này, Tạ Huyên sẽ có chút kiêng dè Bùi Hi.
Kết quả lại khiến ta thất vọng tràn trề.
Hắn không chịu hủy hôn ước với Bùi Hi, cúi người đỡ nàng ta dậy:
"Hi nhi muốn hủy hôn, chẳng lẽ đã chán ghét ta rồi sao?"
"Đương nhiên không phải!"
Bùi Hi vội vàng phủ nhận, nét mặt buồn bã:
"Muội đối với Huyên ca ca một lòng một dạ, trời đất chứng giám, muội chỉ sợ mình sẽ liên lụy đến Huyên ca ca..."
Ngốc nghếch.
Tạ Huyên thở dài, ngữ khí bất đắc dĩ:
"Lời đồn đãi sao có thể tin được? Nàng là người thế nào ta rõ nhất, nếu không có nàng, bây giờ ta e rằng vẫn còn chìm trong đau buồn."
Ta trừng mắt nhìn hắn.
Trước kia ta yêu chàng bao nhiêu, thì giờ phút này ta căm hận chàng bấy nhiêu.
Ánh mắt Bùi Hi lại tràn đầy vui mừng:
"Huyên ca ca, ta thật sự vẫn có thể gả cho chàng sao?"
Đương nhiên.
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Bùi Hi cuối cùng cũng yên lòng.
Nàng ta dè dặt nói:
"Vậy... chuẩn bị lại y phục cưới, hôn lễ có phải nên hoãn lại không?"
Tạ Huyên vỗ nhẹ tay nàng ta, ra hiệu nàng ta bình tĩnh đừng nóng vội.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
"Mọi chuyện cứ để ta lo liệu."
Hắn ôn nhu nói:
"Ta xin thề với trời đất, nhất định sẽ cho nàng một hôn lễ khó quên."
Ta trơ mắt nhìn hắn cùng Bùi Hi diễn trò ân ái, chỉ cảm thấy buồn nôn.
10
Tạ Huyên lệnh cho Khâm Thiên giám chọn ngày lành tháng tốt khác.
Không biết có phải trùng hợp hay không, ngày hắn thành thân với Bùi Hi, lại đúng vào ngày giỗ của ta.
Thái tử lấy thê, nhà nhà trong Kinh thành đều treo đèn lồng đỏ trước cửa.
Màu đỏ ngập tràn, nhìn lâu khiến mắt ta đau nhức.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!