"Cho dù hắn không sống thọ, cô cũng không nỡ rời đi sao?"
Ta nghẹn lời.
Ngưu đầu mã diện nói:
"Cô đã c.h.ế. t rồi, nhưng Tạ Huyên vẫn còn sống, sao cô phải cố chấp?"
Đúng vậy…
Ta đã c.h.ế. t rồi.
Cuộc đời của Tạ Huyên, còn rất dài, rất dài.
Ta không thể hại chàng.
Lần cuối cùng, ta bay đến bên cạnh Tạ Huyên, hơi nghiêng đầu, giả vờ mình đang tựa vào vai chàng.
Hoa hải đường trong sân đã tàn, cánh hoa màu hồng nhạt rơi đầy đất.
Ta nhìn trăng trên trời.
Chắp hai tay lại, thành kính cầu nguyện lần cuối.
"A Huyên, hãy bước tiếp về phía trước."
"Xin chàng nhất định phải sống thật tốt, sống thật tốt."
[Ngoại truyện Tạ Huyên]
Ân Văn Vương, chuộng sự tiết kiệm.
Ăn chay nửa đời, thích ngọc trai trắng, năm Thanh Hòa thứ mười bảy, băng hà.
1
Trường Ninh cầm một viên ngọc trai cỡ một tấc đến tìm ta, là vào mùa xuân năm Tuyên Đức thứ chín.
Nàng vô tình phát hiện viên ngọc trai này ở góc cung điện, bèn hứng thú chạy đến Thái Hòa điện, nói muốn tặng bảo bối này cho ta làm quà sinh thần.
Tháng ba mùa xuân, liễu rủ bay.
Ta nhẹ nhàng phủi đi những sợi liễu trên đầu nàng, mới nhận lấy viên ngọc trai, cẩn thận quan sát.
Đây là một viên ngọc trai Nam Hải cực kỳ đẹp.
Tròn trịa sáng bóng, ánh sáng dịu dàng phủ khắp.
Ta khẽ mỉm cười, nói:
"Đây là đồ của tổ phụ con."
Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, rồi thận trọng lấy viên trân châu từ tay ta:
"Phụ thân, nếu Trường Ninh trả lại trân châu, vậy tổ phụ có thể không đến trong giấc mơ của con nữa không?"
Trường Ninh năm nay sáu tuổi, là con gái thứ hai của ta.
Nó sinh ra ba năm sau khi Tạ Huyên qua đời, ấn tượng về người tổ phụ chưa từng gặp mặt này chỉ đến từ bức chân dung treo trong thư phòng của ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!