Chương 7: Những ngày tháng tuổi trẻ trôi qua nhanh chóng

Kiều Nhạc Hi bước ra khỏi thang máy, giày cao gót bước trên hành lang không gây một tiếng động. Đi chưa được mấy bước, đến phòng bệnh của Giang Thánh Trác nghe được tiếng cười nói đùa giỡn của cậu với y tá từ bên trong.

Cô gõ cửa đi vào, Giang Thánh Trác lúc này còn đang nắm tay cô y tá nhỏ, cười đến mức phóng đãng. Căn phòng của cậu, cửa sổ bên giường vừa lớn vừa sáng, ánh sáng mặt trời buổi chiều đi vào chiếu lên người cậu, hai gò má cực kỳ ôn hoà, hai má đồng tiền lúm sâu trên mặt.

Cô y tá nhỏ khuôn mặt ửng hồng, nhìn thấy mặt mày u ám của Kiều Nhạc Hi, hơn nữa gần đây chỉ có mình cô đến thăm nom cậu nên cô ta nghĩ có lẽ Kiều Nhạc Hi là người yêu của cậu, nay bạn trai vụng trộm bị bạn gái bắt gặp, nghĩ đến đây cô ta ngay lập tức dùng sức giãy giụa. Giang Thánh Trác thấy Kiều Nhạc Hi vào liền buông tay, y tá nhỏ chạy nhanh như làn khói ra khỏi phòng, lúc lướt qua Kiều Nhạc Hi, Kiều Nhạc Hi như có như không liếc qua cô một cái khiến cô gái nhỏ chạy nhanh hơn.

Giang Thánh Trác hai tay đặt sau gáy, cười ha ha, giống như cậu là kẻ đứng xem kịch, tuỳ ý dựa vào giường.

Kiều Nhạc Hi tuỳ tiện quăng túi xách một bên, cả người nhào lên giường, không nói một câu.

Giang Thánh Trác nhíu mày, hài hước hỏi, "Cậu không biết giường của đàn ông không được tuỳ tiện nằm hay sao?"

Kiều Nhạc Hi nhắm mắt lại, không phản ứng đến câu nói của cậu.

"Này, tớ cấm dục đã lâu, cậu như vậy là đang dụ dỗ tớ phạm tội phải không?"

Kiều Nhạc Hi vẫn không có động tĩnh.

Giang Thánh Trác thu hồi vẻ mặt tươi cười, giật nhẹ tóc cô, "Sao vậy? Sắc mặt bơ phờ như vậy?".

Kiều Nhạc Hi khoác lấy tay cậu, đôi mắt mở ra, nhẹ nhàng trả lời, âm thanh vô cùng mệt mỏi, "Giang Thánh Trác, Mạnh Lai muốn trở về".

Mạnh Lai, cái tên này chiếm giữ một vị trí quan trọng trong những năm tháng tuổi trẻ của Giang Thánh Trác và Kiều Nhạc Hi, bây giờ lại muốn trở về.

Kiều Nhạc Hi còn nhớ rõ mấy năm trước, trong đêm Giáng sinh năm đó. Xế chiều ngày hôm đó, cô nhận được điện thoại của Giang Thánh Trác, mất mấy tiếng đi xe mới đến trường của cậu.

Khi đó cô và Giang Thánh Trác đã lâu không liên lạc, không biết tại sao chỉ một cú điện thoại của cậu cô cứ như vậy không để ý chạy nhanh đi tìm cậu.

Đêm Giáng sinh cô và Giang Thánh Trác ở trên đường một đất nước xa lạ, khắp nơi náo nhiệt, thế nhưng cậu lại không hoà nhịp với không khí náo nhiệt xung quanh, ngược lại rất cô đơn, cả người mệt mỏi, không có một tia hăng hái như ngày thường.

Lúc ấy tuyết bay đầy trời, trên đường khắp nơi giăng đèn kết hoa, khắp nơi đều là đám người vui vẻ, ồn ào. Hai người ngồi ngay bậc thang trước cửa nhà trọ, Giang Thánh Trác mặc một chiếc áo màu xám tro mỏng, bên ngoài khoác thêm chiếc áo khoác màu đen ngắn, không có khăn quàng cổ, mặc cho bông tuyết rơi đầy trên người, cô tự trang bị đầy đủ quần áo chống rét cho mình nhưng vẫn cảm thấy lạnh thấu xương, răng cứ không ngừng va vào nhau.

Cậu trầm mặc đến đáng sợ, cô cũng không dám nói gì.

Giang Thánh Trác bỗng nhiên quay đầu nhìn cô, đôi mắt trong trẻo, "Tớ cùng Mạnh Lai chia tay rồi."

Kiều Nhạc Hi nhớ đến lúc đó lòng dạ ác độc đau một cái, loại cảm giác đó cho đến nay cô vẫn nhớ.

Cô đột nhiên không biết nên phản ứng thế nào cho phải, tuy nói là quen biết nhiều năm nhưng dù sao bọn họ lâu như vậy không có liên lạc, lạnh nhạt cùng lúng túng là điều tất nhiên.

Cô miễn cưỡng giật giật khoé môi, nghĩa khí vỗ vỗ vai cậu, cả khuôn mặt giấu trong khăn quàng cổ, "Chia tay? Chia tay là tốt! Thời gian lâu như vậy rồi, với lại cậu đối với một người như vậy được coi là lâu rồi!"

Giang Thánh Trác cau mày rất kỳ quái nhìn cô, Kiều Nhạc Hi cười khan hai tiếng, tự biết bản thân nói sai, nhất thời không nói gì thêm, bổ sung thêm một câu không có ý tứ, "Không sao, như vậy với cậu từ nay sẽ tốt hơn. Cậu xem có biết bao người đẹp ở đất nước lạ lẫm này, cậu tuỳ tiện ngoắc ngoắc ngón tay một cái ……."

Còn nửa câu sau bị ánh mắt giận dữ của Giang Thánh Trác ngăn cản, căn bản là không dám nói nữa.

Khi đó, trong lòng Kiều Nhạc Hi đã bắt đầu hận chết Mạnh Lai. Giang Thánh Trác là người vui vẻ, phóng khoáng không bị bất cứ người nào đối xử như vậy mà cô ta lại hành hạ ra thế này.

Từ đó về sau, Mạnh Lai

- cái tên này chỉ một mình cậu nói đến.

Kiều Nhạc Hi cho rằng cậu sẽ bị sa sút một chút, ai ngờ mấy ngày sau, cậu ta vậy mà chạy đến trường học của cô, còn ôm theo cô gái người Hoa, chỉ chỉ vào cô gái cười hi hi ha ha hỏi cô, cô gái này lớn lên ánh mắt giống Mạnh Lai.

Kiều Nhạc Hi không biết cậu đang giở trò gì, chỉ có thể ngơ ngác gật đầu.

Sau này, thông thường cách một khoảng thời gian ngắn, cậu gửi cho cô mấy tấm hình có cô gái không phải mắt lớn giống Mạnh Lai thì cái lỗ mũi lớn giống Mạnh Lai, nếu không thì tóc giống Mạnh Lai.

Thật ra thì, Kiều Nhạc Hi về sau cũng không thích Mạnh Lai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!