Tất cả qua đi, đêm tối yên tĩnh trở lại, hai người nằm trên giường trò chuyện.
Cô nói với cậu về chuyện xảy ra mấy năm nay ở nước ngoài, còn cậu thì nói chuyện của cậu mấy năm nay trong nước. Cô lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng vì một số tin tức mà hốt hoảng.
Giang Thánh Trác ôm cô vào lòng, "Vài ngày nữa đưa em đi gặp Quan Duyệt, cô công chúa nhỏ nhà họ rất đáng yêu, Giang Niệm Nhất mới gặp một lần mà nhớ mãi không quên, luôn nói thầm là muốn gạt đem về".
Kiều Nhạc Hi thở dài, "Lúc đó đi quá vội vàng, ngay cả chào tạm biệt cũng không có, không biết chị ấy có giận em không".
Giang Thánh Trác xoa mặt cô, "Không có giận, chỉ liên tục nhắc tới em. Còn nữa, chúng ta đều nghĩ cái tên phúc hắc Ôn Thiều Khanh cần một đối thủ mạnh mẽ Luật sư mới có thể trị được, ai ngờ vẫn cứ như vậy, khác thường lắm, không phải như vậy, phải nói là tên phúc hắc đó không trị được Luật sư! Nhưng mà phải nói thật, nhìn thấy cái vẻ mặt tươi cười như không ăn nhập gì với thế giới trần tục của Ôn Thiều Khanh, thật muốn nhìn xem cậu ta sẽ lộ ra cái bộ mặt như thế nào đây".
Kiều Nhạc Hi suy nghĩ rồi hỏi, "Ôn Thiều Khanh và Ôn gia bên kia có quan hệ gì?"
Giang Thánh Trác nở nụ cười, "Anh cứ nghĩ em không biết".
"Em vốn cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng mà sau lần này mới cảm thấy phong thái của cậu ấy không phải từ một gia đình bình thường. Còn Ôn gia vẫn luôn khiêm tốn như thế, vậy mà không có một tấm hình nào. Tuy nhiên, mấy hôm trước ở chỗ ba em, em nhìn thấy một tấm ảnh chụp chung của ba Ôn Thiều Khanh, ba em và ba anh, hôm nay gặp Ôn Thiều Khanh em mới nhớ tới, anh ấy và ba anh thật sự nhìn giống nhau như đúc, đều có dáng dịu dàng như ngọc".
Kiều Nhạc HI càng nói càng cao hứng, cánh tay không tự giác quơ quơ.
Giang Thánh Trác đè cánh tay cô xuống, cúi đầu cắn chóp mũi ra vẻ bất mãn, "Này, anh ganh tị đấy!"
Kiều Nhạc Hi ngẩng đầu hôn nhẹ lên cằm cậu, vẻ mặt Giang Thánh Trác hết sức hưởng thụ, cứ tưởng rằng cô sẽ nói vài câu dễ nghe, ai ngờ cô lại nói tiếp, "Vẻ ngoài của anh và ba anh không giống nhau chút nào, mặt ông cương nghị, mà mặt anh thì giống như yêu nghiệt".
Giang Thánh Trác lần này không dễ dàng bỏ qua cho cô, ra sức hôn cô giống như muốn ăn cô vào bụng, cho tới lúc hít thở không thông mới chịu thả ra.
Hai má Kiều Nhạc Hi ửng hồng, ánh mắt như hồ nước óng ánh trong suốt, nhìn thấy vậy, cậu lại không nhịn được hôn tiếp.
Cuối cùng, Kiều Nhạc Hi áp sát lên người cậu điều hòa hơi thở và nhịp tim, chợt phát hiện trái tim của hai người đang cùng chung nhịp đập!
Giang Thánh Trác nắm lấy tay cô đặt trên môi hôn, "Bạc Trọng Dương đã kết hôn".
"Khi nào vậy? Với ai? Bên kia là ai?"
Giang Thánh Trác nhớ tới lúc đó, chỉ liếc nhìn cô dâu từ phía xa, cậu lắc đầu, "Chỉ là một cô gái hết sức bình thường, nhưng mà có thể nhìn ra cậu ta thay đổi, có vẻ như cậu ta yêu cô gái đó".
Giang Thánh Trác còn nhớ rõ ngày cậu đi dự tiệc cưới.
Tại buổi lễ, Bạc Trọng Dương đứng trên hành lang nói với cậu, "Cô ấy nói, cô ấy rất yêu sâu sắc một người. Tớ vẫn cảm thấy cô già mồm cãi láo, nhưng mà bây giờ tớ dường như đã tìm được người mà mình thật lòng yêu".
Một năm đó xảy ra rất nhiều chuyện, Ôn Thiều Khanh kết hôn, Bạc Trọng Dương kết hôn, ngay sau đó là sự chào đời của bảo bối Diệp Tử Nam. Cậu thấy tựa như cả thế giới này chỉ còn lại mình cậu lẻ loi.
Giang Thánh Trác nói tới đây mới nhớ, đột nhiên hỏi, "Em muốn gặp Bạch Tân Tân và Mạnh Lai không?"
Kiều Nhạc Hi sửng sốt một chút, cô cho rằng cả đời này Giang Thánh Trác sẽ không bao giờ nhắc tới hai cái tên này nữa, "Bọn họ có tốt không?"
Vẻ mặt Giang Thánh Trác vốn đang nghiêm túc bỗng nhiên không nhịn được bật cười, "Không tốt, không tốt chút nào".
Kiều Nhạc Hi cũng cười rộ lên, "Vậy em đây yên tâm rồi".
Giang Thánh Trác ngừng cười, "Mạnh Lai không được thoải mái, mấy ngày trước không biết cô ta từ đâu nghe được tin tức em về nước, gián tiếp nhờ người tới hỏi anh, cô ta muốn gặp mặt em một lần, anh không có quyền thay em quyết định được nên phải hỏi em trước".
Kiều Nhạc Hi có hơi giật mình, "Không thoải mái có nghĩa gì?"
"Năm thứ hai sau khi em đi, ông Trần bệnh tình nguy kịch, con cháu bên Trần gia tranh đấu gay gắt, ở bên đó cô ta không ngừng bị người ta xa lánh. Sau khi ông Trần chết đi, cô ta bị đuổi ra ngoài, cực kỳ thê thảm, không biết có phải là ngoài ý muốn hay không lại bị tai nạn xe cộ, cả đời này cô ta phải sống nhờ vào niềm tin mà chống đỡ, hiện tại tất cả đều đã bị hủy hết, lòng cô ta đã chết, mà lòng người đã không còn, thân thể cũng suy yếu".
Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên thu lại nụ cười, "Em có thể gặp cô ta không?"
"Có thể, anh sẽ giúp em sắp xếp".
Vẻ mặt lẫn giọng điệu của cậu vẫn tự nhiên, mặt mày cong cong, đôi mắt đào hoa, đuôi mắt xinh đẹp nhếch lên khiến cô không khỏi mường tượng nổi, thì thào nói thầm, "Giang Thánh Trác, anh thật sự thay đổi".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!