Chương 7: MƠ ƯỚC 'TẨU TỬ'

Hoắc Tranh đêm đó lấy tiền chạy đi mua một lọ thuốc mỡ để Bạch Tế tự mình bôi, thuốc mỡ thường được người trong thôn dùng trị ngứa, bôi lên da thịt cảm giác mát lạnh thoải mái, giảm bớt làn da đang bị ma sát đến đỏ hồng cùng ngứa của Bạch Tế.

Từ đêm đó Hoắc Tranh bắt đầu cố tình duy trì khoảng cách với Bạch Tế, khi nói chuyện không nhìn mắt y, trong đại sảnh còn có bài vị Hoắc Thiên Quân, Bạch Tế mỗi ngày đều thấy Hoắc Tranh nhìn bài vị trầm tư hồi lâu, giống như sám hối cái gì, hỏi hắn cũng không trả lời, so với lúc trước, càng thêm vùi đầu làm việc, mỗi ngày đều mệt đến người đầy mồ hôi.

Đêm nào Bạch Tế cũng quấn lấy Hoắc Tranh nói chuyện nhưng không có kết quả, mất mát trở lại trong phòng đột nhiên cảm giác có chút không thích hợp.

Không hiểu vì sao cả người y nóng lên, phản phất như có cái gì liều mạng giãy giụa muống ra. Y cố chịu đau đứng trước gương đồng trái phải quang sát, kinh ngạc phát hiện lỗ tai mình mọc ra lông tơ màu trắng.

Lông tơ mềm mịn, ẩn ẩn lộ ra màu da hồng hồng, tròn xoe một nắm, từ trong mái tóc đen dần dần dài ra phân nửa, đến khi hai cái tai cụp mềm mềm nộn nộn hoàn toàn hiện ra, đau đớn mới ngừng lại.

Bạch Tế ngạc nhiên, kinh hoảng nhìn bản thân trong gương người không ra người, yêu không ra yêu, chỉ khi lúc biến thành thỏ lỗ tai mới mọc ra như vậy.

Y rõ ràng đã hóa thành người, vì sao hai tai lại hiện ra?

Y tâm hoảng ý loạn đi qua đi lại trong phòng, cuối cùng buồn ngủ quá nên ghé vào đầu giường ngủ vù vù, không quan tâm đôi tai cụp trên đầu nữa.

Hôm sau trời vừa sáng, sương sớm còn chưa tan hết, nhánh cây trong viện không ngừng truyền đến tiếng ve liên miên không ngừng, gà gáy mặt trời mọc, từng nhà trong thôn lần lượt thức dậy nấu cơm, thả trâu ra đồng.

Hoắc Tranh đem sân quét tước sạch sẽ, Bạch Tế kéo vạt áo lại, tránh phía sau cửa cẩn thận sờ sờ lỗ tai, xác định đã khôi phục bình thường, mới buồn ngủ mà đi vào sân, Hoắc Tranh đưa lưng về phía y ngồi xổm cạnh miệng giếng rửa sạch đồ vật.

Bạch Tế miễn cưỡng lên tinh thần, đi đến phía sau đối phương.

"Tranh Tranh."

Hoắc Tranh đẩy bồn gỗ để một bên, trong bồn có nước ấm. Hắn mỗi ngày đều nấu chút nước nóng để Bạch Tế rửa mặt, thân thể nữ nhi làm sao so được với nam nhân thân mình rắn chắc, tẩu tử hắn thân thể đơn bạc suy nhược, nên chú ý nhiều chút là tốt.

Hoắc Tranh liên tục mấy ngày không nói lời nào, Bạch Tế không những không bực, còn có thói quen đối với bộ dạng nhạt nhẽo của hắn nói cười không ngừng.

Đợi Bạch Tế rửa mặt xong, Hoắc Tranh đem gạo kê đã vo sạch bỏ vào nồi, nối lửa nấu cơm, làm xong này đó, đem gạo còn dư lại không nhiều lắm cho vào một vại gỗ nhỏ, lại thấy thùng gạo rỗng tuếch, Hoắc Tranh nhíu mày.

Gạo không phải là lương thực mà nhà bình dân có thể ăn ngày ba bữa, gạo không dễ làm ra, mua bán giá cả rất cao, cùng loại còn có gạo thô và hạt kê vàng, tinh mễ* quý giá chỉ có nhà giàu mới ăn nổi, mà gia đình bình thường mỗi khi đến lễ tết mới có thể nấu chút cơm mềm ăn mừng, ngày thường đều ăn bánh bột các loại để no bụng.

*Tinh mễ: gạo trắng, gạo ngon đã lọc hết tạp chất.

Bạch Tế thân mình đơn bạc, Hoắc Tranh vào thành đến tiệm gạo chuyên môn mua một ít gạo trắng cùng quần áo, Hoắc Tranh mỗi bữa đều cho tẩu tử hắn ăn cơm vừa thơm vừa mềm, mà chính hắn cũng không chạm vào gạo đó, chỉ ăn chút lương thực thô liền no.

Tinh mễ mua về đã thấy đáy, trước kia Hoắc Tranh còn mua cho Bạch Tế thêm không ít đồ dùng nữ nhân, thời gian dài, hắn ở lại Trường Nguyệt thôn mấy ngày nay không đi kiếm sống, tiền bạc trên người hiện giờ không còn lại nhiều, cứ tiếp tục như vậy, không đến mấy ngày, tẩu tử của hắn liền không có cơm ăn.

Bạch Tế thân kiều thịt nộn, nên được sống tốt, không thể cùng hắn sống kham khổ, không giống như đại nam nhân có thể ăn rau cỏ ứng phó.

Ngày này, vẫn là không nên đến.

Hoắc Tranh vì cuộc sống sau này đau đầu suy nghĩ một phen, Bạch Tế lại không biết sầu khổ.

Y được Hoắc Tranh đặt mua quần áo mùa hè không lâu trước đây, tuy là từ vải cát* may thành, nhưng thủ công tinh tế, vải cát chọn loại tốt, so với quần áo hắn mặc trước đây mềm hơn nhiều, sẽ không cọ đến toàn thân phát hồng.

*Vải cát: vải được làm từ cây sắn (Pueraria lobata), mặc vào mùa hè, vỏ cây dùng dệt vải là "cát bố", rễ làm thuốc là "cát căn

". Hoắc Tranh lúc rãnh rỗi còn lấy trúc khắc trâm gỗ, điêu khắc đa dạng không kém. Bạch Tế trong khoảng thời gian này học được cách dùng trâm cài, hôm nay cố ý chọn cây trâm gỗ khắc hình con bướm cài lên, nhìn miệng giếng đùa nghịch vài cái, xong lại chạy đến trước mặt Hoắc Tranh, mắt cười cong cong,"Tranh Tranh, ta cài cái này đẹp hông?

"Hoắc Tranh liếc qua chứ không nhìn, trầm giọng:"Tẩu tử thích là tốt rồi.

"Không nói có đẹp hay không, hắn đều không nên nói thẳng cho tẩu tử, đây là tôn trọng. Hoắc Tranh lại nói:"Giờ thình ta lên núi bái tế đại ca, tẩu tử ngươi...

"Bạch Tế vội vàng mở miệng,"Ta và ngươi cùng đi.

"Thứ Bạch Tế sợ có không ít, nhưng y sợ nhất, là cô đơn. Đặc biệt sau khi quen biết Hoắc Tranh, rời đối phương một khắc là trong lòng liền bất an. Y theo vào nhà bếp, Hoắc Tranh định lấy thêm củi, y liền đem củi chất đống ở góc tường ôm lên đưa qua, trong ánh mắt tràn đầy khát cầu, nhỏ giọng lấy lòng,"Tranh Tranh, ngươi dẫn ta cùng đi ra ngoài đi.

"Hoắc Tranh đành phải đồng ý,"Nơi này nhiều khói, tẩu tử ra ngoài trước đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!