Đêm khuya, lều trại dựng bên bờ sông đều một mảng yên lặng, đi nửa ngày đường, sau giờ ngọ lại ở trong núi du ngoạn.
Lúc này tất cả mọi người đều mệt mỏi mà nằm xuống nghỉ ngơi, duy chỉ có một căn lều còn chưa ngủ, không lâu sau bên trong liền sáng lên ánh lửa nhàn nhạt.
Bóng đêm bao phủ cả tòa sơn lĩnh, kia một chút ánh sáng nhạt có vẻ không đáng kể.
Đệm chăn động đậy, một lát sau lộ ra một cái ót.
Bạch Tế từ dưới chăn chui ra, lúc này y không có nửa điểm buồn ngủ, trong ngực giống như có một đám lửa, thiêu đến cổ họng y phát khô, hô hấp dồn dập.
Mồ hôi ẩm ướt cả áo Bạch Tế, trước ngực sau lưng đều nhợt nhạt vệt nước, quần cũng ẩm ướt một chút, hơi hơi phồng lên.
Y nhìn ngọn đèn đang cháy đến xuất thần, vươn ngón tay đung đưa trước ngọn lửa, nhằm giảm bớt cảm giác nôn nóng khó chịu.
Cạch... bộp....
Ánh mắt Bạch Tế mở lớn, đèn cứ như vậy rớt xuống đất, đệm chăn phía dưới dần dần bị đốt cháy một góc.
"A!
"Bạch Tế hoảng hồn, loạng choạng lay Hoắc Tranh đang ngủ bên cạnh,"Tranh Tranh Tranh Tranh, không xong rồi, cháy!
"Hoắc Tranh bị y gọi tỉnh, nhìn thấy đệm chăn phía dưới bốc lửa, nhanh chóng đem Bạch Tế kéo lại, xốc lên chăn đang cháy đập xuống đất vài cái mới dập tắt được ngọn lửa."Tiểu Bạch.
"Giọng nói Hoắc Tranh có điểm nghiêm trọng,"Đã trễ thế này còn không ngủ, ngươi đang làm cái gì, vừa rồi cháy như vậy rất nguy hiểm."
"Ta.....
"Nhìn ánh mắt Hoắc Tranh trầm xuống, Bạch Tế chột dạ cúi đầu, miệng bẹp một phát liền mếu máo,"Ta ngủ không được.
"Y ngẩn đầu nhìn Hoắc Tranh,"Tranh Tranh, ta cảm thấy giống như muốn chết."
"Bậy bạ!" Hoắc Tranh cao giọng, "Làm sao lại nói mê sảng rồi."
"Thật sự, ta hông có lừa ngươi.
"Bạch Tế sáp tới, hai tay quàng qua cổ Hoắc Tranh, cả người dán lên người hắn, cọ cọ kia vật nửa mềm, cái mũi khô nóng hít hít, trông rất ủy khuất nói:"Tranh Tranh, ta bỗng nhiên nhớ ra hôm nay ta không cẩn thận dính qua máu hươu.
Máu hươu có tính tráng dương, ta đang động dục lại dính phải máu hươu.
"Y nắm tay Hoắc Tranh,"Thân thể ta muốn nổ tung a.
"Tiếng Bạch Tế vừa dứt, hài dòng máu từ mũi y liền chảy xuống, y theo bản năng liếm liếm, ánh mắt nhìn Hoắc Tranh như muốn khóc. Đôi mắt to tròn phiếm lên ánh nước, từ đuôi lông mày đến bên gáy đều nhiễm một màu hồng đào. Y ôm chặt Hoắc Tranh, khó chịu vặn vẹo, trong miệng không ngừng kêu,"Ta muốn chết, thật khó chịu, Tranh Tranh cứu cứu ta, ư...ư.....
"Hoắc Tranh ngay từ đầu không có đáp lại y, Bạch Tế vói tay vào sau lưng hắn, giống một tiểu thú cào cào, dùng cả tay chân cùng miệng, một bên cào một bên cắn. Hoắc Tranh đem y kéo ra, lau vệt máu dưới mũi y, hôn hôn lông mi cùng đôi mắt ngập nước của Bạch Tế. Bạch Tế đáp lại hắn, dò ra đầu lưỡi ướt mềm truy đuổi Hoắc Tranh."Tranh Tranh, Tranh Tranh khó chịu...
"Hoắc Tranh dùng sức ôm chặt y, nhưng lều trại cách nhau không xa, bọn họ ở đây phát ra động tĩnh thực dễ dàng khiến người khác chú ý. Mặc dù lúc này là đêm khuya cũng khó tránh khỏi không quấy nhiễu đến người xung quanh. Hoắc Tranh kéo một cái chăn đem Bạch Tế bao lấy, lại bế y ra khỏi lều trại, hướng trong rừng sâu đi vào."Có lạnh không?
"Được cánh tay Hoắc Tranh ôm chặt, Bạch Tế lắc đầu, vài sợi tóc hỗn độn phất qua mặt mày, làm lòng Hoắc Tranh mê loạn. Bạch Tế ngước mắt, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàn liếm cằm Hoắc Tranh một ngụm, cằm nam nhân có một ít râu ngắn ngủn, cọ vào đầu lưỡi làm Bạch Tế không nhịn được lại liếm vài cái. Hoắc Tranh bỗng nhiên dùng sức đè y lên thân cây, nơi này bí ẩn lại tương đối trống trải, cách xa với bờ sông một đoạn, không dễ bị phát hiện. Bạch Tế bị kiềm chặt tay chân, y giãy giãy hai chân trên không, bị Hoắc Tranh ấn lại triền miên hôn môi."Tranh...ư.."
Nhìn thỏ nhỏ hoàn toàn bị vây trong ngực, Hoắc Tranh từng chút hôn lên mặt y, ôn nhu mà vội vàng, chậm rãi đem đám lửa trong người Bạch Tế đốt càng lớn.
Bạch Tế ngẩn cao cổ mảnh khảnh, bị dục hỏa thiêu đốt hoàn toàn không cảm thấy lạnh, cánh tay ôm chặt Hoắc Tranh, hai chân cũng như dây mây quấn lấy đối phương.
Tiếng kêu ngọt mị từ trong rừng sâu ẩn ẩn truyền ra, tối nay không có gió, ngọn cây yên lặng, làm hơi thở của các con vật khi giao hoan tràn ngập trong không khí thật lâu không tản đi.
Bạch Tế cũng hóa thành một tiểu thú, lộ ra tai cụp xù lông, bị Hoắc Tranh nhéo một cái làm y toàn thân run rẩy không ngừng, bám chặt vào người Hoắc Tranh không chịu buông.
Hoắc Tranh áp lực thở dốc, vỗ về một đầu tóc dài mềm mại của Bạch Tế, "Ngươi có sợ không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!