Chương 46: Rình coi

Xe ngựa lộc cộc chạy trên đường, tiếng rao của người bán hàng rong bị ngăn cách bên ngoài màn xe. Ba người thêm một con cún ngồi bên trong, Hoắc Tranh cùng Bạch Tế chăm chú nghe Trường Trinh tiên sinh kể về Hưng Võ Viện.

Hưng Võ Viện đã có hơn trăm năm lịch sử, mười năm trước cả nước đại khảo, ở đây đỗ một vị võ trạng nguyên, Hưng Võ Viện có thể nói là thanh danh vang dội đến tận giờ.

Người muốn học võ từ các nơi nối gót tới, cứ mỗi hai năm võ viện tuyển môn sinh là người đến báo danh xếp hàng dài từ cửa đến tận ngoài đường, so với Hoằng Dương Quán, thế trận phi thường đồ sộ.

Vốn là hài tử trong nhà bá tánh bình thường phần lớn đều không có điều kiện học chữ, chưa kể giấy bút tốn tiền, còn cần phải có đầu óc thông minh.

Mà học võ không giống vậy, người nhà nông từ nhỏ sớm phải làm việc, hứng gió phơi sương, từ nhỏ liền có một thân gân cốt cường tráng.

Phàm là hài tử xuất thân nhà nông, đều thi vào võ quán học võ.

Hưng Võ Viện mỗi năm tuyển võ sinh ngày càng nhiều, sân tập võ hằng năm đều phải xây dựng thêm, người càng nhiều cũng phát sinh thêm nhiều phiền toái.

Nhiều người nhiều miệng, võ sinh phần nhiều xuất thân thôn dã tính tình như ngựa hoang không chịu quản giáo. Hai năm một lần chiêu mộ môn sinh, ngoài cửa lớn không thiếu người gây chuyện đánh nhau đổ máu, trấn áp không lâu liền tái phạm, chỉ là thiếu niên mới lớn không chịu được nửa điểm khiêu khích, Hưng Võ Viện cũng không đuổi bọn họ đi.

Võ viện còn có câu "dùng võ kết bạn, dùng võ phục người, không đánh nhược nho

", nếu có tranh chấp, hai bên trực tiếp lôi ra đánh mấy quyền, ai thắng người đó chính là đạo lý. Cũng bởi vậy, môn sinh không phục võ giáo chỗ nào cũng có, mỗi năm võ giáo đều phải tùy thời đấu với bọn họ, đem bọn họ đánh phục, bọn họ mới có thể nghe dạy. Trường Trinh tiên sinh thở dài nhìn Hoắc Tranh,"Ta thấy ngươi thân thủ không tồi, tính tình cũng có thể quản người, Hưng Võ Viện tiền công không thấp, nếu ngươi có thể đến đó, không cần phải lo lắng nữa.

"Nghe tiên sinh nói, Hoắc Tranh cảm thấy dao động. Hắn hiện giờ không còn lẻ loi một mình, vì ngày sau của Bạch Tế hắn càng phải cân nhắc thật kĩ. Tiên sinh lại nói:"Viện trưởng Hưng Võ Viện là lão bằng hữu tương giao nhiều năm của ta, ta có thể đề cử ngươi với vắn, nhưng có thể ở lại võ quán hay không đều phải dựa vào bản thân ngươi rồi.Hoắc Tranh gật đầu,Tiên sinh để ta suy xét hai ngày sẽ trả lời."

Trường Trinh tiên sinh cũng không vội, y biết Hoắc Tranh chắc chắn sẽ đáp ứng việc này, ánh mắt y nhìn qua Hoắc Tranh và Bạch Tế, tuệ nhãn như gương, nhìn ra hai người này quan hệ không tầm thường, y chỉ cảm khái tươi cười.

- ------

Trở lại đại viện, Lan bà nhìn thấy trên mặt Hoắc Tranh có vết thương, đau lòng truy vấn bọn họ đã xảy ra chuyện gì. Hoắc Tranh không nghĩ làm mẹ nuôi lo lắng liền bịa một cái cớ.

Hắc Trân Châu vòng quanh sân chạy tới chạy lui, giống như đang phát giận, chạy mệt mới ngừng lại thè lưỡi thở dốc.

Lan bà miễn cưỡng tin tưởng Hoắc Tranh, cầm theo chổi ra sân quét tước. hoắc Tranh vào phòng, bởi vì vừa nói dối bên tai hơi hồng lên.

Quần áo trên người hắn bị rách mấy chỗ do đánh nhau, đang định tìm y phục để thay, bỗng nhiên cửa phòng bị người bên ngoài đẩy ra.

Bạch Tế bước vào, thấy Hoắc Tranh để trần nửa người đưa lưng về phía y. Không đợi đối phương phản ứng, Bạch Tế nhảy lên bám trên người Hoắc Tranh, ôm chặt sống lưng dày rộng, mặt nhỏ lung tung cọ cọ.

Bàn tay Bạch Tế sờ loạn trên eo bụng Hoắc Tranh.

Hoắc Tranh định đem y kéo đến trước mặt, lưng lại cảm thấy nước mắt ấm nóng.

"Tiểu Bạch.

"Hắn cả người cứng đờ, phủ lên tay Bạch Tế cầu khẩn,"Đừng khóc."

Nước mắt nhỏ xuống như chuỗi trân châu, trong lòng Bạch Tế khó chịu, cảm thấy khóc còn chưa đủ liền há mồm cắn Hoắc Tranh.

Y cắn một ngụm lên bắp thịt rắn chắc, chỉ hận không thể nhai nuốt luôn.

Hoắc Tranh vẫn không cử động nửa phần, đứng im tùy y cắn, thẳng đến khi bả vai bị gặm ra vài dấu răng đỏ, Bạch Tế mới buông ra.

Thật vất vả mới ngừng khóc, y nhìn đến mấy dấu răng màu đỏ thật sâu, hốc mắt lại đầy nước.

Giống như thú nhỏ bị thương, yết hầu tràn ngập thương cảm nức nở.

Không rãnh lo mặc áo, Hoắc Tranh nắm cánh tay Bạch Tế kéo lên phía trước, ngồi trên giường lại bế y ngồi trên đùi mình.

Lòng bàn tay nhẹ nhàng lau khóe mắt ướt át của Bạch Tế, lau xong lại ướt, hắn vẫn kiên nhẫn vuốt nhẹ.

"Tranh Tranh ơi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!