Chương 44: Cắn cắn đuôi xù

Thi tốt nghiệp xong rồi nên được nghỉ 1 tháng lận, mị sẽ cố up truyện sớm hơn nha❤>

-------

"Cái đuôi?

"Hoắc Tranh ngạc nhiên đứng im tại chỗ, nhéo nhéo vật mềm mềm xù lông trong tay, Bạch Tế cười ngã vào bả vai hắn, cái mông nhích tới nhích lui,"Tranh Tranh, ngươi, ngươi đừng nắn...Y vừa cười vừa nóiThật ngứa...ư

"Hoắc Tranh buông cái đuôi ra, đêm khuya tĩnh lặng không cần lo lắng đuôi xù bị người khác nhìn thấy. Hắn bước nhanh hơn, ước lượng cân nặng người trên lưng,"Cái đuôi vì sao lại lộ ra?

"Bạch Tế sờ sờ đầu, may mắn lỗ tai không có mọc ra, lại sờ tới cái đuôi, đuôi mẫn cảm làm y chịu không nổi, cánh tay vòng qua cổ Hoắc Tranh, lắc đầu,"Ta cũng không biết tại sao đuôi lại mọc ra.

"Dưới mái hiên treo một chiếc đèn lồng, ánh sáng có chút ảm đạm, hai người trở lại đại viện thì đèn trong sân đã sớm tắt, Hoắc Tranh đổi nến thắp lửa, cõng Bạch Tế về sương phòng, đem y đặt trên giường. Đóng chặt cửa sổ, Hoắc Tranh trở lại ngồi xổm trước mặt Bạch Tế, hai mắt đen như mực chăm chú nhìn y,"Cho ta xem.

"Bạch Tế ngoan ngoãn quay người lại, quần y hình như lúc ở trên lôi đài bị cắt ra một lỗ hổng, cái đuôi vừa lúc lộ ra, nho nhỏ tròn tròn một nhúm, vô cùng đáng yêu. Bạch Tế xoa xoa đầu, biến ra hai lỗ tai cụp mềm mại rũ xuống hai bên má."Tranh Tranh." Bạch Tế vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Ngươi ngồi.

"Hoắc Tranh ngồi xuống bên cạnh y, Bạch Tế ôm đầu gối, cả người dụi vào ngồi dựa trong lồng ngực Hoắc Tranh, mắt hạnh ướt át nhìn hắn, khi cười lộ ra hàm răng tuyết trắng, ánh mắt hàm chứa chờ mong, tai cụp ngại ngùng mà run lên nhè nhẹ,"Tranh Tranh, bộ dáng này của ta có đẹp không?"

Ánh lửa lung lay, gương mặt Bạch Tế nhiễm lên một tầng nhàn nhạt màu vàng ấm, chiếu xuyên qua lông xù trên lỗ tai, ẩn ẩn thấy da thịt phấn hồng bên dưới.

Hoắc Tranh ôm chặt y, cúi đầu ngậm một cái tai xù mềm mại nhung nhung, dọc theo lỗ tai tinh tế liếm ướt, hắn thay phiên gặp cắn hai tai cụp một lúc mới buông Bạch Tế ra, mặt y đã đỏ bừng như xuất huyết.

Bạch Tế thẹn thùng cúi mặt, bàn tay nắm chặt vạt áo Hoắc Tranh, hai lỗ tai ẩm ướt cụp xuống hai bên, nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Tiếp theo Hoắc Tranh nói một câu làm Bạch Tế suýt nữa nhảy dựng.

"Còn có cái đuôi không có liếm."

"Liếm đuôi, cái đuôi...

"Bạch Tế xao động mà uốn người, trong miệng phun ra hơi thở ấm nóng, lỗ tai hơi ướt cũng nóng lên. Chính y còn rất ít khi liếm cái đuôi đâu, Tranh Tranh tự dưng nói muốn liếm đuôi y, ư... Mắt hạnh đen bóng sũng nước nhìn Hoắc Tranh, Bạch Tế nằm trong lòng Hoắc Tranh xoay người, kéo gối đầu lại ngoan ngoãn nằm sấp xuống, để cái đuôi lộ ra dưới tầm mắt Hoắc Tranh. Y quay đầu, gắt gao nhắm mắt lại, ngón tay nắm chặt gối,"Cho, cho ngươi liếm.

"Hoắc Tranh cười nhẹ, nghiêng người ghé vào trên thân Bạch Tế, khuỷu tay chống đỡ trọng lượng chính mình, ngón tay bắt lấy đuôi xù tròn tròn nắm trong tay chậm rãi xoa nắn."Ư...

"Bạch tế ôm chặt gối đầu, thân mình run run, cái trán cùng chóp mũi dần dần rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, y liếm môi khô khốc. Cả người bỗng nhiên căng thẳng, cái đuôi phía sau bị cắn một cái, giống như lúc nãy lỗ tai bị người ta"ăn", là Hoắc Tranh ôn nhu đùa bỡn đuôi xù của y.

"Tranh, Tranh Tranh, ưm...

"Tiếng vật nhỏ ngâm khẽ làm Hoắc Tranh dừng động tác, hơi thở nóng rực phun lên cái đuôi, lông tơ dính ướt xẹp xuống làm đuôi tròn có vẻ nhỏ lại một vòng. Giọng nói Hoắc Tranh khàn khàn:"Tiểu Bạch, không chỉ vuốt đuôi thoải mái, cắn lên cũng thực thoải mái.

"Bạch Tế che mặt, cả người được Hoắc Tranh ôm chặt cùng nằm xuống gối. Còn chưa từ dư vị thoải mái hồi thần lại, Bạch Tế ngơ ngác nằm trong ngực Hoắc Tranh tự chơi ngón tay, để mặc hắn sờ sờ lỗ tai cùng đuôi xù của mình, y cẩn thận ngẩn mặt lên nhìn Hoắc Tranh, thẹn thùng,"Tranh Tranh, ngươi thay đổi."

Tối nay Hoắc Tranh cười không ít lần, nghe vậy đáy mắt hắn lại hiện lên ý cười, thuận thế cởi quần Bạch Tế ra, xuống giường lấy một bộ khác thay cho y, xong lại cầm chân Bạch Tế để trong lòng bàn tay xoa ấm.

Liên tiếp thân mật làm Bạch Tế rung động không thôi, y từ sau lưng Hoắc Tranh đứng dậy đòi hắn bế, tiếng nói ngọt ngào mềm mại không ngừng gọi tên Hoắc Tranh.

Mấy ngày tết náo nhiệt cứ thế qua đi, Bạch Tế trở lại Hoằng Dương Quán học tập, Hoắc Tranh cũng đến khách điếm làm việc.

Hôm nay sáng sớm Bạch Tế đã đến thư quán, y xuống xe ngựa sửa sửa đầu tóc, còn chưa đến đại môn liền nhìn thấy một đám học sinh đứng dọc theo đường phố, đối diện nhóm thư sinh một sắc trắng nho phục là một nhóm thanh niên võ sinh mặc trang phục đen.

Mỗi bên chiếm cứ một phía, hùng hổ mắng đối phương.

Bạch Tế tìm được Phương Tử Trần trong đám người, lôi kéo hắn hỏi: "Tử Trần, đây là đang làm cái gì?

"Phương Tử Trần che hai tai, kéo y vào thư quán mới oán trách,"Mỗi năm sau tết đều phát sinh chuyện như vậy.

"Hắn chỉ môn viện đối diện,"Nhìn thấy Hưng Võ Viện không? Bọn họ chính là võ sinh bên kia.Bạch Tế ngơ ngác,Võ sinh?

"Phương Tử Trần tỉ mỉ giải thích cho y,"Võ sinh chính là chuyên môn học công phu, Hoằng Dương Quáng chúng ta là học văn thư.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!