Chương 38: Huyết khí phương cương

Hôm sau trời còn chưa sáng Bạch Tế đã mở to đôi mắt ướt át đen nhánh thức dậy.

Trong phòng còn lưu lại một tia lửa nhỏ, u ám nhìn không rõ.

Đêm qua lại có mưa, nước tích táp rơi từ mái cửa sổ xuống, y ngưng thần lắng nghe, con ngươi mông lung dần dần khôi phục thanh thấu.

Hơi nghiên đầu qua, y đang gối lên một cánh tay rắn chắc khỏe mạnh, Hoắc Tranh một tay để dưới cổ Bạch Tế, tay kia vòng ra sau vững vàng ôm lấy eo y, mặc dù đang ngủ cũng muốn đem người bảo hộ cẩn thận.

Bạch Tế nhìn chằm chằm mặt Hoắc Tranh, y lén hôn nhẹ một cái trên đôi môi mỏng, đầu lưỡi liếm cánh môi hắn một vòng, Hoắc Tranh bỗng siết chặt cánh tay sau lưng y, giọng nói khàn khàn, "Sao hôm nay lại thức sớm, hửm?

"Nhiệt độ cơ thể hai người ấm áp vô cùng, Bạch Tế ghé vào trước ngực Hoắc Tranh, nheo mắt lại đợi đối phương hôn trả lại một cái mới thỏa mãn cười. Hoắc Tranh nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, vỗ vỗ sau lưng Bạch Tế,"Lát nữa liền thức dậy, ngươi còn phải đến thư quán học chữ.Nói xong ôm chặt y,Thời tiết lạnh, sẽ có chút vất vả.

"Bạch Tế cọ đầu vào bả vai hắn, y ở trong thôn đã quen, sau khi vào thành phải đi học, thật làm y chưa thích ứng kịp đâu. Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Bạch Tế, Hoắc Tranh hôn hôn y an ủi,"Ta đưa ngươi đi.

"Bạch Tế ôm chặt hắn, có chút thẹn thùng nhẹ nhàn động động thân thể. Lúc là con thỏ chỉ có thể cọ sàn nhà, hiện tại có Hoắc Tranh bên cạnh, Bạch Tế khó nhịn vặn vẹo eo, đuôi lông mày hồng nhuận, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng hừ hừ mềm nhẹ. Hoắc Tranh lập tức rõ ràng, thiếu niên dễ xúc động là bình thường, hắn ôm Bạch Tế"chăm sóc" cẩn thận, để y thoải mái rồi còn lấy quần bông sạch sẽ cho y thay, địa phương của mình bị Bạch Tế trêu chọc lại bỏ mặc.

"Tranh Tranh.

"Bạch Tế nhìn đến rõ ràng, hai mắt không chớp nhìn chổ phồng lên kia, y giống như hiến thân một lần nữa ôm chặt Hoắc Tranh, yết hầu phát ra thanh âm thoải mái,"Ngươi cũng cọ cọ ta.

"Hoắc Tranh xoa xoa eo y rồi buông tay,"Ngoan, ngươi nhanh thay quần áo."

Dứt lời, hắn đẩy cửa ra ngoài, tìm chổ xử lí phản ứng trên người.

Bạch Tế ôm quần áo Hoắc Tranh lấy giúp ngơ ngác ngồi ở đầu giường, y cầm quần bông mặc vào, trên mặt phảng phất vẫn còn nóng ấm.

Hành động của Hoắc Tranh làm y khó hiểu, chuyện đó thật thoải mái, rõ ràng Hoắc Tranh lúc trước cũng đã ôm mình làm, vì sao hôm nay lại tránh đi?

Trong lòng Bạch Tế, thích chính là thích, không cần phải khắc chế cái gì.

Hắc Trân Châu trong nhà chỉ biết vùi đầu ăn, khi Bạch Tế và Hoắc Tranh ra ngoài chỉ có Lan bà bồi nó chơi đùa, Lan bà đối đãi với nó thực tốt, không chỉ cho nó ăn thịt, trời giá rét bà còn may áo vải bố cho nó mặc.

Hắc Trân Châu mặc áo nhỏ, miễn bàn có bao nhiêu khí thế, lúc Bạch Tế dắt nó ra cửa, mấy người xung quanh nhìn thấy cười nói: "Đầu năm nay thế nhưng có người còn cho chó mặc quần áo!

"Sáng sớm, Hoắc Tranh đánh xe ngựa tới phố hẻm, đến Hoằng Dương Quáng thả Bạch Tế xuống. Hắn chỉnh sửa mũ lông trên đầu y, đem tất cả giấy bút bỏ vào túi vải nhỏ. Bạch Tế xách theo túi vải,"Tranh Tranh, ta đi vào nha."

Hắc Trân Châu ngồi xổm trên xe ngựa kêu vài tiếng, một người một cún nhìn theo Bạch Tế bước vào học đường rồi mới rời đi.

Hoắc Tranh vẫn chưa đánh xe đi xa, Bạch Tế ngày đầu tiên đến học đường làm hắn trước sau đều không yên lòng, liền tìm quán mì nhỏ gần đó, gọi một chén mì, cùng Hắc Trân Châu ngồi đợi.

Bạch Tế đến muộn, y quải túi nhỏ đứng ngoài cửa học đường, bọn môn sinh đang niệm thư sôi nổi quay lại nhìn y chăm chú.

Trường Trinh tiên sinh để y đi vào, Bạch Tế thấp thỏm, vô số ánh mắt dừng trên người y, Hoắc Tranh không có bên cạnh y đành phải trốn ra sau lưng tiên sinh, làm bọn môn sinh đều cười vang.

Trường Trinh tiên sinh nghiêm mặt một chút, "Cười cái gì.

"Tiếng cười im bặt, Trường Trinh tiên sinh lại nói:"Vị này chính là học sinh mới tới, Bạch Tế, về sau các ngươi sẽ là đồng môn."

Tiên sinh chỉ một chổ phía trước, bên cạnh là thư sinh ngày hôm qua đã tiếp đãi bọn họ Phương Tử Trần, Bạch Tế ôm chặt túi vải nhỏ của mình đi qua ngồi xuống.

Môn sinh trong lớp toàn mặc nho phục* thuần trắng, Bạch Tế lại một thân áo bông xanh ngọc, đầu đội mũ nhung trắng, ngồi giữa đám người trông có vẻ không thích hợp.

Trường Trinh tiên sinh tiếp tục giảng bài, Bạch Tế đứng ngồi không yên, sau lưng luôn có mấy ánh mắt nhìn chằm chằm y.

Phương Tử Trần mở sách ra nhích lại ngồi gần Bạch Tế một chút, nhỏ giọng nói: "Ngươi còn chưa có nhận sách vậy xem chung với ta đi.

"Bạch Tế dốt đặc cán mai lắc đầu,"Ta xem không hiểu.

"Nhưng Phương Tử Trần tới gần đã làm y yên tâm hơn chút. Bạch Tế đối Phương Tử Trần nhe răng cười,"Cảm ơn ngươi a.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!