Chương 37: Không thể tách ra

Hoắc Tranh đối với Bạch Tế càng ngày càng dung túng. Chỉ cần y cao hứng, hắn cũng vui vẻ theo.

Hai người ở sương phòng đợi ước chừng một canh giờ, thời gian vừa đến, gió lạnh ngoài phòng thổi vào, lá trúc theo gió xào xạt đung đưa, nghe tiếng bước chân tới gần, có người đang đến.

Một vị lão nhân tóc nửa bạc ngừng ở ngoài cửa, Bạch Tế cùng Hoắc Tranh đồng thời quay đầu nhìn, thần sắc hơi kinh ngạc.

Lão nhân trước mắt không phải ai khác, là người bọn họ gặp được khi vào thành lúc trước. Hoắc Tranh giúp y đoạt lại đồ bị trộm, đối phương muốn tìm cơ hội báo đáp lại bị Hoắc Tranh làm ngơ.

Mấy đôi mắt nhìn nhau không nói gì, lão nhân nhìn hai người, vẻ mặt hiền lành mỉm cười, "Không nghĩ ra người tới tìm ta là các ngươi, đây là ý trời nha.

"Hoắc Tranh đứng dậy hỏi:"Người là Trường Trinh tiên sinh?

"Thư sinh mặt trắng bưng trà mới pha đến, đối với lão nhân kính trọng khom người, ngữ khí cung kính,"Phu tử, ta mang trà đến.

"Trường Trinh tiên sinh đối hắn vẫy vẫy tay,"Ngươi đi xuống trước, không được ta phân phó không cần đến đây.

"Thư sinh cẩn thận khép cửa lại, ba người trong phòng bất động, Trường Trinh tiên sinh cười nói:"Đều ngồi đều ngồi, không cần giữ lễ tiết.

"Dứt lời, nhìn về phía Hoắc Tranh,"Lần trước thấy ngươi hăng hái làm việc nghĩa, lão phu còn chưa nói lời cảm tạ.

"Hoắc Tranh thận trọng,"Lần này đến tìm tiên sinh là có một chuyện muốn nhờ."

"Hửm?

"Trường Trinh tiên sinh vuốt râu dài bạc trắng, tầm mắt chuyển qua Bạch Tế,"Ngươi muốn nhờ, là chuyện của tiểu huynh đệ này đi.

"Bạch Tế liên tục gật đầu, đáp:"Rùa thần y nói tiên sinh có thể hiểu thú ngữ, ta... ta là muốn tới đây học thú ngữ của tiên sinh.

"Y đặt hai tay lên đầu gối, tư thái ngoan ngoãn khẩn cầu, ánh mắt chân thành,"Tiên sinh, người có thể dạy thú ngữ cho ta không?

"Trường Trinh vuốt chòm râu không buôn tay, đôi mắt híp lại. Y tuy đã qua hoa giáp chi niên* nhưng đầu óc vẫn minh mẫn, ngược dòng hồi ức, nhớ lại một số chuyện đối với người bình thường mà nói thập phần kì quái. *60 tuổi, có thể hiểu là 1 vòng tuần hoàn của 12 con giáp (Tý, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tỵ, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi) và 10 thiên can (Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý), bắt đầu từ Giáp Tý đến Qúy Hợi. Đúng 60 năm sẽ lặp lại một lần. Y nói:"Rùa? Ngươi nói có phải con rùa mà bốn mươi hai năm trước ta mua lại của ngư dân, con rùa ta cứu.Bạch Tế đáp:Đúng là nó!"

"Ha hả..." Trường Trinh tiên sinh cười nhìn y, "Tiểu huynh đệ có thể nghe hiểu được thú ngữ?

"Hoắc Tranh từng dặn dò Bạch Tế không thể đem việc này nói với bất kì ai, ánh mắt y cùng HoắcTranh ngắn ngủi giao nhau, thấy đối phương gật đầu, mới nói với Trường Trinh tiên sinh."Vạn vật trong tự nhiên thật kỳ diệu, có thể cùng chúng nó giao tiếp, rất là thú vị.

"Trường Trinh tiên sinh thở dài cảm khái, y nhìn Bạch Tế,"Ngươi và ta cũng coi như có duyên, nếu ngươi có tâm cũng có thiên phú, lão phu nguyện ý dạy cho ngươi.

"Bạch Tế vui mừng, miệng cười tươi hiện ra hai lúm đồng tiền đáng yêu bên má. Trường Trinh tiện đà nói:"Sáng sớm ngày mai ngươi đến đây, lão phu xem ngươi tuổi thiếu niên, ta dạy ngươi thú ngữ đồng thời ngươi cũng theo học sinh nơi này, cùng nhau học tập, như thế nào?

"Mấy năm qua, Trường Trinh tiên sinh dạy rất nhiều học sinh, Bạch Tế lần này gặp may, lần trước giúp đỡ Trường Trinh tiên sinh mang lòng cảm kích, hiện giờ Bạch Tế muốn học thú ngữ, y quyết định dốc lòng truyền dạy, thu nhận Bạch Tế làm học sinh. Hoắc Tranh trầm giọng cảm ơn, Trường Trinh tùy ý xua tay,"Các ngươi đã có chỗ ở trong thành chưa?Hoắc Tranh nói:Chổ đặt chân đã an trí tốt."

"Vậy cũng tốt, nếu có chuyện cần lão phu hỗ trợ, các ngươi không cần khách khí, cứ nói với ta.

"Nói xong chuyện, sau giờ ngọ một canh giờ Trường Trinh tiên sinh còn có lớp học, hai người không tiện ở lâu. Hoắc Tranh mang theo Bạch Tế từ biệt lão sư, chờ thư sinh mặt trắng cách đó không xa tới dẫn đường, thư sinh liên tục quay đầu nhìn Bạch Tế, tràn ngập tò mò hỏi:"Ngươi là học sinh mới được tiên sinh thu nhận sao? Ngươi là người ở đâu? Bao tuổi rồi?

Ta như thế nào không có nghe tiên sinh nhắc tới?

"Bạch Tế rối rắm không hiểu hắn hỏi gì, thư sinh lại nói:"Ta kêu Phương Tử Trần, ngươi tên gì? Còn nữa, hai người là huynh đệ sao? A, thực xin lỗi, các ngươi có thấy hình như ta hỏi quá nhiều?Bạch Tế....." Ychọn vấn đề đơn giản nhất, "Ta tên Bạch Tế."

Đưa đến ngoài cửa Hoằng Dương Quán, Phương Tử Trần từ biệt hai người, Bạch Tế ngồi trong thùng xe, Hoắc Tranh đánh xe rời đi.

Bạch Tế muốn đi thư viện học tập, Hoắc Tranh tìm một cửa hàng có bán văn phòng tứ bảo, mua cho y chút đồ cần thiết.

Dọc theo Hoằng Dương Quán chạy tới ngoài phố hẻm nhỏ, hai bên đường san sát cửa hàng, Hoắc Tranh dừng xe trước một cửa hàng tên Hiên Nhã Các.

Hai người trước đi vào, mùa đông mưa phùn rét lạnh, trên đường ít ỏi không có mấy người qua lại.

Bên trong một cổ hương thơm giấy mực tỏa ra khắp nơi, chưởng quản gương mặt tươi cười nghênh đón bọn họ, "Nhị vị công tử muốn mua văn phòng tứ bảo sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!