Chương 30: Là con thỏ tinh

Hoắc Tranh ".......

"Nhìn hai tiểu gia hỏa cùng nhau lắc đầu, hắn cảm thấy mình"cạn lời".

Buông giá cắm nến, Hoắc Tranh cẩn thận tìm trong phòng lần nữa, ngay cả vết nứt trên tường cũng không bỏ qua, nhưng vẫn không thấy Bạch Tế.

Hắn vẫn luôn làm việc ngoài phòng, Bạch Tế nếu phát ra động tĩnh gì, hắn không có khả năng không hay biết.

Lục soát khắp nơi một vòng, ánh mắt Hoắc Tranh lần nữa nhìn đến thỏ tai cụp cùng Hắc Trân Châu trên giường, đến gần, phát hiện quần áo Bạch Tế cùng với giày của y, hỗn độn một đống ở dưới đất.

Nếu y có việc đi ra ngoài, cho dù không nói với hắn trước một tiếng, nhưng tại sao lại bỏ quần áo ở đây.

Một người trong phòng tự nhiên biến mất, Hoắc Tranh lo lắng, chạy ra ngoài tìm.

Hắc Trân Châu dùng đầu cụng cụng thỏ tai cụp, Hoắc Tranh nhìn theo chó con, tầm mắt dừng trên con thỏ có vẻ ngốc ngốc kia.

Tiểu Bạch biến mất không thấy, con thỏ này lại từ đâu xuất hiện trong phòng, sự tình kỳ quặc, liệu có liên quan gì hay không?

Hắn cúi đầu nhìn thẳng vào con thỏ hỏi, "Ngươi có biết Tiểu Bạch ở đâu không?"

Thỏ nhỏ giật giật hai lỗ tai, đôi mắt to tròn ngập nước ngơ ngác nhìn Hoắc Tranh, một bộ dáng ngây thơ không hiểu sự đời.

Hoắc Tranh xoa xoa hai mắt, cảm thấy có chút buồn cười, chính mình khi không đi hỏi một con thỏ, lúc này hắn cần làm nhất là phải ra ngoài tìm Tiểu Bạch.

Thế nhưng Hoắc Tranh cảm giác con thỏ lông xù trước mắt này rất giống một người đã từng quen biết.

Nhắm mắt hồi tưởng, sau khi con thỏ này dính hắn mấy ngày liền biến mất, cùng lúc đó Bạch Tế cũng trở về tìm hắn.

Hoắc Tranh trong lòng ngộ ra, bỗng nhiên hoảng hốt, trong đầu hiện lên hình ảnh đôi mắt hạnh ngập nước của Bạch Tế, những sự việc lúc trước mơ hồ liên quan đến kì lạ.

Hắn đến cạnh giường đi qua đi lại, đột nhiên quay đầu, hai mắt khóa chặt con thỏ, "Tiểu Bạch.

"....... Con thỏ nâng lên chân trước, thấy Hoắc Tranh ánh mắt sắc bén nhìn mình, vội vàng cúi thấp đầu, tiếp tục giả ngốc giơ móng nhỏ lên liếm a liếm, Hắc Trân Châu ở một bên, vui sướng bắt chước liếm móng vuốt đầy lông của nó. Hoắc Tranh biết rõ Hắc Trân Châu đối với Bạch Tế có bao nhiêu thân cận. Hắn bước đến gần thỏ nhỏ, nhìn chằm chằm nó, ngữ khí không còn nghi ngờ gì nữa,"Ngươi là Tiểu Bạch."

Con thỏ dừng lại động tác liếm móng, dịch dịch mông, lặn lẽ lùi về phía sau.

Hoắc Tranh nhanh chóng ra tay, bợ mông con thỏ, đem cục bông trắng ôm vào người.

Thỏ nhỏ chui vào áo Hoắc Tranh, nhu thuận không giãy giụa, ánh mắt vẫn còn hoảng sợ lặng lẽ ngẩn đầu nhìn người, móng vuốt động động vài cái, cả người hoảng sợ run lên.

Trong đầu Bạch Tế đều là hình ảnh y bị phát hiện.

Tranh Tranh đã biết mình là yêu quái.

Tranh Tranh sẽ... Sợ mình sao?

Hoắc Tranh rũ mắt đối diện với con thỏ, ánh mắt nó đen láy ướt đẫm một mảng, giống như đang khóc. Hắn duỗi tay chạm vào khóe mắt thỏ, quả nhiên lông mềm có chút ướt.

"....... Khóc cái gì?

"Bạch Tế dùng hai móng nhỏ ôm lấy ngón tay Hoắc Tranh, một lát lại buôn ra, đôi mắt đáng thương nhìn hắn. Hoắc Tranh hơi do dự,"Nếu ngươi là Tiêu Bạch, lại ôm ngón tay ta một chút.

"Thỏ nhỏ sợ hãi, trong phòng ánh nến lay động sáng lên. Hoắc Tranh đợi một lát, con thỏ mới run rẩy vươn móng nhỏ chụp lấy một đầu ngón tay hắn, đụng vào xong thực nhanh buôn ra, dùng đầu cọ cọ ngực hắn, muốn được ôm. Hoắc Tranh"......." yên lặng ôm con thỏ trong ngực một lúc lâu.

Được ôm, con thỏ xoay người dùng đầu dụi vào lòng bàn tay hắn, Tranh Tranh ơi Tranh Tranh, có thể vuốt lông cho ta không?

Hắc Trân Châu nằm bên cạnh rục rịch, muốn chạy qua liếm lông cho cục bông, lại có người nhanh tay giành trước.

Một tay Hoắc Tranh ngăn Hắc Trân Châu, tay kia nhẹ nhàn vỗ vỗ sau lưng thỏ nhỏ, yên lặng giúp nó vuốt lông xù.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!