Chương 20: Nam sắc mê hoặc

- ------

Từ xa truyền đến tiếng chó sủa, ngoài sân truyền đến tiếng động nhỏ, bịch bịch bịch, giống như có cái gì gõ lên cửa.

Hoắc Tranh khoác áo xách đèn lồng ra ngoài nhìn xem, ngoài cửa đen như mực, làm gì có người nào, hắn thu hồi chân định đem cửa đóng lại, bỗng chạm phải thứ gì, cảm giác mềm mềm lông xù, hắn hạ thấp đèn lồng xuống nhìn cho rõ, liền thấy một con thỏ tai cụp trắng muốt, nhỏ nhắn chạy đến chân hắn cọ cọ.

Nói vậy tiếng động ngoài cửa vừa rồi chính là do con thỏ này gây ra.

Bạch Tế giật giật lỗ tai, nằm bất động trên chân Hoắc Tranh.

Y rất sợ hãi, vốn định chờ đến hừng đông khi Hoắc Tranh mở cửa liền cho đối phương một bất ngờ, lại không nghĩ đến ban đêm có rất nhiều chó hoang.

Thôn dân nuôi chó thả rông để cho chúng nó kết bè kết đội du đãng khắp nơi trong thôn, mũi chó thực sắc bén, dễ dàng phát hiện ra Bạch Tế, đám chó này không giống như chó hoa đốm đã mở linh trí, y cùng chúng nó không thể giao tiếp, những con chó này thể trạng khổng lồ, ánh mắt hung ác, Bạch Tế sợ hãi bị chúng nó ngậm đi hoặc cắn xé, đàng phải dùng thân mình không ngừng đập vào cửa, để cho Hoắc Tranh phát hiện ra.

Trong ánh lửa tối tăm, nam nhân cùng con thỏ mắt to trừng mắt nhỏ, con thỏ mắt mở tròn xoe, ánh sáng chiếu vào trở nên lấp lánh trong suốt.

Hoắc Tranh nhìn nó, hơi thất thần, đột nhiên nhớ tới Bạch Tế cũng có một đôi mắt xinh đẹp tròn xoe như vậy.

Cả hai nhìn nhau, Hoắc Tranh trầm mặc, một tay nâng thỏ nhỏ lên, hảo tâm ôm nó giấu trong bụi cỏ cao xong mới quay trở về phòng, bỗng nghe phía sau có tiếng sột sột soạt soạt, hắn quay đầu, liền nhìn thấy con thỏ tai cụp mình thả đang từ trong bụi cỏ nhảy ra, tung tăng nhảy đến bên cạnh hắn.

Hoắc Tranh còn chưa bước chân vào cửa, con thỏ lông xù này đã nhảy trước hắn một bước phi tót vào trong nhà, còn quay đầu lại nhìn hắn, nó vừa quay đầu lại, hai lỗ tại cụp cũng quơ quơ theo, giống như đang thúc giục hắn nhanh chóng vào nhà.

"......."

Hoắc Tranh khóa cửa cẩn thận, hắn đối với con thỏ cũng không có gì so đo, để nó ở lại trong viện cũng không để ý tới nó, sau khi tắt đèn liền trở về phòng ngủ.

Khi Hoắc Tranh nghỉ ngơi, con thỏ nhảy đến cạnh cửa phòng hắn, cuộn tròn thành cục bông, ngoan ngoãn dựa trên cửa mà ngủ.

Bạch Tế ngủ thật ngon, có lông thỏ dày mịn trên mình, ngủ ngoài phòng một đêm cũng không bị lạnh, thậm chí trong cơ thể còn có một luồng hơi ấm dào dạt lưu động.

Lông tơ trên người được y chải vuốt đến trắng muốt như phát sáng, ngồi xổm xuống liền xù ra nhung nhung một đoàn.

Y nhìn lên trời cao, giờ này đáng lẽ Hoắc Tranh nên rời giường, đang nghĩ ngợi, trong phòng quả nhiên truyền đến động tĩnh.

Bạch Tế lập tức nhảy đến cửa chờ, ngẩn đầu nhìn không chớp mắt, đợi Hoắc Tranh đem cửa mở ra, liền nhảy nhót đi qua đặt mông ngồi phịch trên chân Hoắc Tranh, run lên lỗ tai cụp lông xù, ánh mắt đen láy trong veo nhìn người.

Hoắc Tranh: ".......

"Hắn không dự đoán được con thỏ nhỏ này vẫn ở trong viện, thậm chí hắn phát hiện, chính mình giống như đang bị con thỏ không biết nhảy từ đâu ra này... đến ăn vạ. Hoắc Tranh nhấc chân, theo động tác, con thỏ đang ăn vạ trên chân lăn tròn, nó sợ bị quăng ngã, liền vươn hai móng nhỏ câu lấy giày hắn, đầu nhỏ lắc lắc, ánh mắt vô tội đáng yêu. Hoắc Tranh:"......."

Hắn chỉ có thể yên lặng buông chân xuống, con thỏ thật ấm, nóng hầm hậm nằm trên chân, tiếp xúc với vật ấm áp nhỏ nhắn này Hoắc Tranh không quá thích ứng.

Bất luận hắn hoạt động như thế nào, móng vuốt nhỏ kia bám đến chặt chẽ, Hoắc Tranh đi cũng không được, không đi cũng không được, hắn nhấc chân nhìn con thỏ, nắm lỗ tai nó xách lên.

Lỗ tai là nơi cực kì mẫn cảm của loài thỏ, lỗ tai Bạch Tế bị Hoắc Tranh chạm vào không thoải mái, liền buông móng xuống liếm liếm hai tai cụp mềm mại, tuy rằng hơi đau, nhưng y sẽ không đỗ lỗi cho Hoắc Tranh đâu.

Con thỏ không ngừng liếm hai tai làm Hoắc Tranh nhận ra mới vừa rồi có lẽ đã làm đau nó, hắn đến nhà bếp lấy chút lá cải rửa sạch, đặt tới trước mặt thỏ nhỏ, cho nó ăn.

Trong nhà nuôi một con thỏ tai cụp, mấy ngày nó đến sống ở đây liên tiếp làm Hoắc Tranh không thể tập trung tinh thần, bởi vì hắn phát hiện, con thỏ này quá dính người.

Nó so với chó mèo còn bám người hơn, dù cho Hoắc Tranh đi đến đâu, bên chân lúc nào cũng có một cục bông trắng nhảy nhót theo không ngừng, hơi lơ đãng một chút, chỉ sợ không cẩn thận sẽ giẫm trúng nó.

Hoắc Tranh cũng không nghĩ đem con thỏ này làm thịt kho tàu, cục bông này nhìn qua cũng chẳng béo lắm, dùng hầm thịt cũng không đủ nhét kẽ răng, hắn bất đắc dĩ bị nó quấn lấy, khom người bế nó lên, nghĩ đem thỏ nhỏ này thả đi.

Bạch Tế bị Hoắc Tranh ôm ra ngoài liền đoán được hắn muốn làm cái gì, gấp đến độ chân sau không ngừng đạp người, đầu dụi trong lòng bàn tay ai kia không ngừng cọ.

Y không muốn đi!

Trong tay cảm nhận được một mảng ướt át, không thể tin được thỏ nhỏ này lại chảy nước mắt. Hoắc Tranh bỗng nhiên không đành lòng khi dễ một con thỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!