Hoắc Tranh ngữ khí lạnh lùng, Bạch Tế chưa kịp phản ứng lại, một lần nữa suy nghĩ rõ ràng ý tứ trong lời nói, Đi? Muốn ta đi đâu?
Lần này rối rắm hết nửa ngày, mắt thấy trời sắp chạng vạng, chiều tối rất nhanh, ban đêm thôn làng thổi lửa tắt đèn, Hoắc Tranh nếu cưỡng ép Bạch Tế rời đi, y một mình một người còn có thể đi đâu được?
Hoắc Tranh đóng chặt cửa lớn, Bạch Tế vẫn cố bám ở ngoài không chịu rời đi, dùng cả tay chân đập cửa gọi người bên trong, cũng không nghe người trong nhà đáp lại một tiếng.
Y cắn răng kìm nước mắt, đặt mông ngồi xuống cạnh cửa, mặc kệ Hoắc Tranh đuổi thế nào cũng không chịu đi.
Bạch Tế hay ngượng ngùng còn nhút nhát, cả khi còn là thỏ hay thành người cũng vậy, khi bị khi dễ quá mức, con thỏ khác nóng nảy lên sẽ đỏ mắt cắn người, y không biết cắn lại, cùng lắm là rầu rĩ nằm trong ổ ngủ một giấc, khi tỉnh dậy bất luận cái gì cùng đều bỏ qua.
Đây là lần đầu tiên y làm ra hành vi như thế, Hoắc Tranh muốn y đi, y biết mình không nên mè nheo quấn lấy đối phương, trong lòng mỗi lúc nghĩ đến khi nghe được Hoắc Tranh đuổi mình đi, vẫn luôn cực kì khổ sở, y không muốn đi!
Chẳng lẽ bởi vì mình là nam hài, Hoắc Tranh liền không cần mình sao?
Bóng đêm như mực, trăng núp bóng cây. Bạch Tế ôm đầu gối nhìn về ánh trăng xa xa trên bầu trời, mới đầu hôm thôn còn náo nhiệt, tiếng côn trùng ẩn nấp trong bụi cỏ kêu vang, đêm dài sau đó chúng nó cũng muốn nghĩ ngơi.
Dần khuya, thôn dân cũng tắt đèn, a miêu a cẩu nằm im lặng, Bạch Tế vẫn còn ăn vạ ngoài cửa lớn Hoắc gia không đi, vô cùng cố chấp.
Ngay lúc này, y nghe được có tiếng bước chân tới gần, cửa đang dựa phía sau lưng bị người mở ra, Bạch Tế liền ngã lên chân người nọ, ngẩn đầu chớp chớp mắt nhìn cho rõ người xuất hiện phía sau.
"Tranh Tranh!
"Hoắc Tranh tay xách đèn lồng, ánh nến mỏng manh, nhìn không rõ trên mặt hắn là biểu tình gì. Hắn biết Bạch Tế đã ngồi ngoài cửa thật lâu không chịu rời đi, thấy y đáng thương, nói không mềm lòng là không có khả năng, dù cho ngoài phòng là một con cún con đi lạc, hắn cũng sẽ cho nó một ít thức ăn. Vì thế, Bạch Tế nghe được Hoắc Tranh nói,"Vào nhà đi.
"Bạch Tế cười tươi, nhanh nhẹn đứng dậy, bỗng hai chân run run, ngồi xổm xuống ánh mắt đáng thương hề hề mà nhìn Hoắc Tranh."Tranh Tranh, chân ta tê, hông đứng dậy nổi."
Y nói vừa dứt, Hoắc Tranh khom lưng, nâng cánh tay Bạch Tế, chậm rãi mang vào trong nhà.
Trên bếp còn dư lại chút thức ăn, Hoắc Tranh hâm nóng mang ra đưa Bạch Tế, Bạch Tế nhai nhai nếm nếm trong miệng, nửa câu oán hận cũng không có.
Hoắc Tranh cho y ăn cái gì y liền ăn cái đó, vốn dĩ Bạch Tế là một con thỏ tai cụp không có lòng tham, có thể ở lại bên cạnh đối phương liền cảm thấy cuộc sống này thật mỹ mãn.
Hoắc Tranh nãy giờ vẫn luôn chú ý Bạch Tế, trong lòng hắn thật không thoải mái, hắn bắt buộc chính mình phải quyết định, "Sáng sớm ngày mai, sau khi ngươi ăn xong cơm sáng, liền nhanh chóng rời đi đi.
"Hoắc Tranh trở về phòng, để lại Bạch Tế vẻ mặt kinh ngạc, Bạch Tế ngậm thức ăn trong miệng, hốc mắt đỏ bừng thiếu chút nữa liền khóc ra. Sáng sớm hôm sau, Bạch Tế đã trắng đêm không có chợp mắt đứng chờ Hoắc Tranh, Hoắc Tranh từ trong phòng ra tới nhìn thấy y vẫn còn mặc váy áo nữ nhân, liền hỏi:"Tại sao không đổi quần áo lại?
"Thấy Bạch Tế tùy tiện lôi kéo làn váy, Hoắc Tranh nói:"Đổi nam trang đi, xong rồi rời khỏi nơi này.
"Một nam hài mặc quần áo nữ nhân, chẳng ra thể thống gì cả. Mà hoan đường nhất là, hắn lại thật sự mờ mắt đến nỗi nhìn Bạch Tế thành tẩu tử mình. Hoắc Tranh tâm ý đã quyết, Bạch Tế rũ mắt, giấu đi mất mát,"Ta không có quần áo nam nhân." Dứt lời, y cầu xin nói: "Tranh Tranh, ngươi đừng đuổi ta đi nữa, ta sẽ nghe lời mà."
Thanh âm mềm mại khẩn cầu, nội tâm Hoắc Tranh dao động không ngừng, tự ép buộc mình không thể mềm lòng. Hắn không thể lưu Bạch Tế lại, Bạch Tế cùng với Hoắc gia không liên quan gì, huống hồ, Bạch Tế vẫn luôn lừa gạt hắn chuyện gì đó, nếu Bạch Tế thật là một ngốc tử, thì hắn ngày cả một ngốc tử cũng không bằng.
Nghĩ xong, Hoắc Tranh tìm một bộ quần áo nam nhân đưa cho Bạch Tế, cũng chẳng quay đầu lại mà đi lấy nông cụ, hắn dừng ở ngoài cửa, nhịn không được ngoái đầu nhìn Bạch Tế một cái, khuyên hắn sau khi ăn xong thì nhanh chóng rời đi.
Phía sau thôn có mấy mảnh đất hoang có thể dùng trồng trọt, thôn trưởng dựa theo bình quân đầu người mà phân chia cho mỗi nông hộ, nhưng phải đến quan phủ báo lại, đợi sau khi quan phủ xác nhận xong đất mới đến tay thôn dân.
Hoắc Tranh và "tẩu tử
"được chia một mảnh đất, hiện giờ biết được tẩu tử là giả, đã bị đuổi ra khỏi cửa Hoắc gia, sau khi nhận đất Hoắc Tranh liền cắm cụi làm việc, để bản thân không có thời gian nghĩ đến Bạch Tế. Đến giữa trưa, Bạch Tế lén lút bám theo sau Hoắc Tranh tới mảnh đất. Nam nhân trong thôn cầm dao khai khẩn đất hoang, Bạch Tế trốn phía sau cây lấy lá cỏ che lại, ánh mắt nhìn xung quanh tìm kiếm, nhìn thấy Hoắc Tranh đang cẩm cuốc đào đất phía xa."Tranh Tranh..." Bạch Tế nỉ non nói nhỏ với không khí, Hoắc Tranh phía trước dường như cảm nhận được, quay người, tầm mắt rơi xuống trên người Bạch Tế, ngay sau đó liền chuyển đến nơi khác làm việc, mặc cho Bạch Tế nhìn hắn như thế nào, hắn dường như chưa từng phát hiện.
Màn đêm buông xuống Bạch Tế vẫn lén lút cách một khoảng đi theo phía sau Hoắc Tranh, trở lại Hoắc gia, thấy Hoắc Tranh mở cửa y liền chạy nhanh tới, Bạch Tế chật vật cực kì, phơi nắng một ngày, môi bị khô đến tróc da, ánh mắt thất thần, cả người đều mệt lả, y phá lệ cẩn thận nhìn Hoắc Tranh.
Bạch Tế liếm liếm môi khô khốc, "Tranh Tranh."
"Tranh Tranh, ngươi trả lời ta đi."
Để lại cho y, chỉ là bóng dáng Hoắc Tranh vô tình đóng cửa. Buổi tối ngày hôm qua Hoắc Tranh thấy y đáng thương mới cho y lưu lại một đêm, hôm nay bất luận Bạch Tế khẩn cầu thế nào, Hoắc Tranh đều không nói với y nửa lời.
Bạch Tế trong lòng khổ sở, liên tục đập cửa thùng thùng, không có phản ứng, Hoắc Tranh không còn ra mở cửa cho y, đến việc đuổi y đi cũng không thèm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!