Sau khi Bạch Tế trở về phòng cũng không biết Hoắc Tranh ở trong sân không tiếng động ngồi thật lâu, đến nửa đêm canh ba, ánh trăng ẩn nấp giữa tầng tầng mây, cả sân viện đều tối sầm.
Bạch Tế mấy ngày không ra ngoài, canh giờ vừa đến, liền từ trên giường đứng dậy nhẹ tay nhẹ chân sửa sang quần áo, tai nghe tám hướng, thời thời khắc khắc chú ý động tĩnh bên ngoài.
Đêm nay trăng khuyết, mọi nơi đều tối, Hoắc Tranh đứng trong sân viện đen như mực, Bạch Tế lặng lẽ mở hé ra cánh cửa mình cố ý không cài then, thuận tay chộp lấy mồi lửa ban ngày trộm giấu lại.
Ngoài phòng âm u, y rón rén nhấc chân xuyên qua đại viện, ánh trăng ẩn nấp trong tầng mây bỗng nhiên lộ ra một góc, ánh sáng vàng nhạt chiếu sáng đêm đen, đồng thời cũng làm Hoắc Tranh đang ngồi trong viện nhìn đến rõ ràng.
Hoắc Tranh bỗng nhiên không hiểu được.
Ra khỏi đại viện Bạch Tế mới dám đem mồi lửa chiếu sáng, y ở ngoài trái phải nhìn xung quanh, nhân lúc ban đêm biến thân thành thỏ tai cụp lặng lẽ trốn ra.
Bạch Tế chân trước vừa rời khỏi cửa Hoắc gia, Hoắc Tranh liền nhanh chóng theo sát phía sau, nhưng con thỏ đã chạy thật nhanh, Hoắc Tranh nhìn xung quanh mình, chẳng nơi nào còn thấy bóng dáng Bạch Tế.
Người ngay dưới mí mắt bỗng nhiên hoàn toàn biến mất, Hoắc Tranh siết chặt nắm tay làm vỡ lan can cạnh cửa, vụn gỗ rào rạt rơi xuống, ngón tay bị vụn gỗ đâm chảy máu cũng không để ý.
Hắn trăm triệu lần cũng không dám nghĩ tới, tẩu tử hắn, thế nhưng thừa dịp nửa đêm lén ra ngoài gặp người, nhìn bộ dáng ngựa quen đường cũ như thế, vừa thấy liền biết đã đi không ít lần rồi.
Tẩu tử ngốc, đến tột cùng là sự thật hay là vì che giấu hắn nên mới giả vờ như vậy? Hay là do hắn có mắt không tròng nhìn lầm người rồi?
Hoắc Tranh không suy nghĩ nổi nữa, thần sắc chết lặng mà đứng chờ ngoài cửa, lí trí thúc giục hắn lập tức theo sau, chỉ cần theo sau, là có thể thấy rõ ràng chân tướng sự thật, nhưng hắn vẫn không động đậy, lúc này tay chân đột nhiên chẳng còn sức lực.
Hoắc Tranh vô lực thở dài, trở về nhà chính đem đèn dầu thắp sáng. Hắn ngồi xuống không nhúc nhích, hắn đang đợi, chờ tẩu tử hắn trở về, cũng là cho đại ca hắn một lời giải thích.
Trăng non bên dòng suối, Bạch Tế ngồi xếp bằng, đem linh khí xung quanh hút vào trong phổi.
Lúc này trăng không sáng lắm, nhưng trên người Bạch Tế lại có hào quang nhàn nhạt phát tán, ánh sáng màu bạc dần dần mạnh lên, đom đóm tụ tập bay múa quanh thân mình, cạnh đồng ruộng côn trùng kêu vang liên miên không ngừng.
Bạch Tế không biết thân thể mình phát sinh biến hóa, cũng không biết bên người còn có rất nhiều rắn, trùng, chuột, kiến, lợn rừng, gà rừng lấy mình làm trung tâm tụ lại bên nhau.
Cuối cùng khi một tia ánh sáng biến mất vào trong thân thể, Bạch Tế mới sâu sắc cảm giác được thân thể mình từ trong ra ngoài đều sinh ra biến đổi.
Đôi mắt so với lúc trước càng trong suốt sáng ngời, dưới bóng đêm như chứa cả trời sao, da thịt càng thêm tinh tế bóng loáng, mắt ngọc mày ngài, tóc đen nhánh như thác nước dài quá eo buông xuống đến mắt cá chân, xương cốt tựa như cành liễu, thân mình cũng cao lên chút xíu.
Bạch Tế bỗng nhiên trợn mắt, y nhìn thấy một đôi mắt heo ngăm đen trong bóng đêm nhìn mình, cả hai yên lặng mắt to trừng mắt nhỏ.
"....." Bạch Tế chuyển động tròng mắt, heo rừng cũng chuyển mắt theo, cái mũi hít hít, phát ra tiếng kêu hừ hừ ột ột...
"A!
"Da đầu tê dại, Bạch Tế nhảy ra sau, làm đám chim thú phía sau y giật mình tản ra chạy trốn khắp nơi. Y lúc này mới thấy rõ ràng xung quanh còn có rất nhiều động vật tụ tập lại đây, rậm rạp một đám, vô số đôi mắt đồng thời dừng trên người mình. Bạch Tế"Các ngươi là..."
Nhóm động vật đối với hắn ríu rít nhao nhao một đám, Bạch Tế ngạc nhiên chính là, y thế nhưng đều nghe được rõ ràng chúng nó đang nói cái gì.
Heo rừng nói y thoạt nhìn trắng trắng mềm mềm, ăn vào hẳn là hương vị thơm ngọt ngon miệng, Bạch Tế sợ hãi nó thật sự sẽ nhào lên ăn thịt mình, vội vàng giải thích, nói chính mình không ngon đâu, không thể ăn.
Gà rừng nói y lớn lên giống tiểu bạch kiểm*, nó muốn bắt Bạch Tế về cho tộc trưởng gà, đem Bạch Tế vào tộc làm rể, thành thân với gà vương của nó.
Bạch Tế vội nói cho nó người thú khác biệt, ở bên nhau sẽ bị trời phạt.
*Tiểu bạch kiểm: con trai có vẻ ngoài trắng trẻo yếu ớt, thư sinh, trói gà không chặt, công tử bột,...
Bên cạnh còn có một con chó hoang mắc bệnh, rùa thần y nói nếu chậm trễ trị liệu nó sẽ chết, rùa thần y tuổi thọ đã rất cao, so với các động vật khác lớn tuổi hơn rất nhiều, nó có được một thân y thuật tốt, các loài vật trong núi sinh bệnh đều đến tìm nó, lời nói của nó rất có quyền uy, các con vật khác đều phi thường kính nể nó.
Bạch Tế theo tầm mắt rùa thần y nhìn qua, quả nhiên thấy một con chó hoang gầy lộ cả xương cốt nằm trên tảng đá, ánh mắt sâu kín mà nhìn mình, rùa thần y nói nó đang mang thai, nếu nó chết, đó chính là kết cục một xác "hai" mạng.
Bạch Tế thiện tâm tràn lan, làm theo lời rùa thần y chỉ thị, suốt đêm lẻn vào nhà lão đại phu trong thôn, che lại lương tâm của mình trộm lấy đi mấy vị dược thảo, vò thành nước thuốc đút cho chó hoang ăn xong mới rời đi.
Vội vã suốt đêm, trời đã gần sáng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!