Chương 99: Nhưng đã nhập ma đạo thì không còn đường lui nữa

Chưa thấy bóng Tiên Sơn, đã nghe tiếng kiếm khóc.

Lửa cháy hừng hực, khói phủ bầu trời, cảnh tượng đổ nát thê lương, lòng người bàng hoàng.

Khi Ninh Vi nhìn thấy cảnh tượng Vân Thần Tông trước mắt, tim nàng cứng lại một khắc. Phong Thanh Ngưng ở bên cạnh như phát điên lao ra, nhắm thẳng về phía Vân Thần Tông chìm trong ngọn lửa.

Đây là một trong những lần hiếm hoi bà ta quay về tông môn, tông môn lại gặp phải chuyện như vậy.

Về sau, càng có nhiều người lao đi, Ninh Vi dần dần phục hồi tinh thần, đốt ngón tay cứng đờ giật giật, hoảng hốt ngự kiếm bay tới.

Phong Thanh Ngưng dùng Đoạn Thủy Hàn dập tắt lửa ma khắp núi, nhìn cảnh tượng đổ nát hoang tàn của Vân Thần Tông trước mắt, tay bà ta run rẩy không ngừng.

Hình ảnh này làm bà ta có ảo giác lại quay về khoảnh khắc Vân Thần Tông diệt tông năm ấy.

Trái tim dường như bị kẻ nào đâm trăm ngàn lưỡi dao.

"Sư thúc…"

Bọn Sở Anh và Thẩm Hàm Thanh lướt qua Phong Thanh Ngưng lao về phía Kiếm Tiên Nhai.

Mộ Dung Ảnh chống kiếm quỳ gối trong vũng máu, dùng linh lực mỏng manh còn sót lại duy trì lá chắn phòng ngự giúp các đệ tử.

Dù là đệ tử nội môn hay ngoại môn đều tập trung hết ở đây. Sau khi tai nạn phát sinh, bọn họ được Đoàn Tố Dư và Mộ Dung Ảnh che chở, nhưng rồi các trưởng lão người thì trọng thương, người thì suy kiệt linh lực, bọn họ liền dùng linh lực và kiếm khí của chính mình ngăn cản lửa ma.

"Sư tôn!"

Nhiếp Tuyền xuyên qua đám người lao thẳng đến chỗ Mộ Dung Ảnh, nhào vào trong lòng hắn, nước mắt chảy rào rạt, lòng bàn tay tỏa ra ánh sáng màu tím, dùng ma hạch của mình dưỡng nguyên thần cho hắn.

Mộ Dung Ảnh mệt mỏi chớp mắt, rũ mắt nhìn tiểu ma long nhà mình, nhẹ nhàng vuốt lưng con bé.

"Bé con còn rất có lương tâm."

Dịch Thù Mẫn vội vàng chạy lại, cau mày đút cho hắn một viên đan dược.

"Tố Dư đâu?"

Diệp Quan Tiêu hỏi.

Mộ Dung Ảnh thở dài:

"Bị Đoàn Khung Dạ mang đi rồi, mục đích hắn tới Vân Thần Tông chính là vì Đoàn Tố Dư."

Sở Anh như bừng tỉnh:

"Cho nên tin tình báo của Tiên môn là sai, hắn căn bản không đi Linh Sơn, đây hoàn toàn là kế điệu hổ ly sơn!"

"Công pháp của hắn rất quỷ dị, có thể triệu hồi ra rất nhiều bóng dáng tà ma để sử dụng, thực lực mạnh hơn trước không biết bao nhiêu lần."

Nói đến đây, Mộ Dung Ảnh thuận thế ngã ngửa về sau, nằm bất động trên mặt đất, hai mắt nhắm lại.

Nhiếp Tuyền òa khóc:

"Hu hu hu hu hu… sư tôn! Người đi rồi con phải làm sao bây giờ?"

Mộ Dung Ảnh chậc một tiếng, bực mình mở to mắt, giơ tay bịt miệng nó lại.

"Ta chỉ mệt mỏi chứ đã chết đâu!"

Lãng phí cảm xúc, Nhiếp Tuyền thấy hơi thất vọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!