......
Ra khỏi vành đai lửa, sấm chớp trên trời lại hiện ra, dữ dội hơn nhiều so với lúc mới đến.
Nguyệt Vô Huyền tính toán qua một phen, nói với mọi người:
"Sinh mạch ở ngay phía trước, nhưng thiên lôi sắp rơi xuống rồi."
"Vậy đi thôi."
Ninh Vi không sợ gì cả, tu luyện đến mức này, bị sét đánh đâu phải lần đầu.
Nàng nhìn lên sấm chớp đầy trời, bỗng tò mò, thiên lôi ở Thiên Phạt Chi Địa là như thế nào.
Đúng lúc nàng đang mơ màng, một tia chớp từ trên cao giáng xuống, mang theo uy áp đầy trời ập xuống đầu nàng.
Ninh Vi vừa định xuất kiếm, trận pháp ngự lôi đột ngột hiện ra đỡ cho nàng.
Tô Phiến Ngọc đứng bên cạnh, mắt nhìn nàng đầy trông mong.
Ninh Vi chuyển mắt nhìn sang nơi khác, hơi xúc động.
Tô Phiến Ngọc ấn quyết biến hóa, trận pháp lấy bà ta làm trung tâm mở rộng vô hạn, khuếch tán tới một mức độ nhất định.
"Thật sự không còn cơ hội thành tiên sao?"
Giọng bà ta mang vẻ tang thương chết chóc, như tuyệt vọng sau cơn điên
Ninh Vi nghiêm túc trả lời bà ta:
"Có, dưới chân tu sĩ khắp nơi là cơ hội."
Tô Phiến Ngọc sống lại một chút.
Ý nghĩ này mọc rễ đâm chồi trong lòng bà ta.
Nhưng muốn bàn những chuyện này, phải ra khỏi vùng sấm sét này trước đã.
Thiên lôi từng luồng từng luồng rơi xuống, đều bị ngăn cách bên ngoài trận pháp, tiến lên một cách thận trọng như vậy quá chậm, trận pháp của Tô Phiến Ngọc dù mạnh thế nào cũng không chịu nổi thời gian quá lâu.
Ninh Vi đột nhiên dừng bước, thần thức phóng ra.
Xác định vị trí sinh mạch, ước lượng khoảng cách.
"Ta ngự kiếm đi đây."
Nàng xoay tròn kiếm, buông một câu.
Nguyệt Vô Huyền hốt hoảng:
"Ngươi không sợ sét đánh sao?"
Ninh Vi đã ngự kiếm bay đi, xuyên qua gió mây sấm chớp.
Giọng nàng hòa vào tiếng sấm vang vọng.
"Tùy…"
Phong Thanh Ngưng im lặng vài giây, cũng ngự kiếm đi rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!