"... Ba ngàn năm luân hồi đi."
Ninh Vi trả lời.
A Đài sững sờ hai giây, đây là lần đầu nàng nghe Ninh Vi nhắc đến luân hồi.
Ninh Vi trầm tư:
"Vĩnh sinh là thống khổ nhất, nhưng ta không hối hận bước vào luân hồi, nếu không sẽ không có ta bây giờ."
"Ý ngươi là cái dáng vẻ bệnh hoạn của ngươi bây giờ sao?"
A Đài lẩm bẩm nhỏ giọng.
Ninh Vi: "??"
Ta thấy ngươi lại muốn bị vứt bỏ lần nữa đúng không?
......
Không biết bao lâu, người tỉnh dậy đầu tiên là Nguyệt Vô Huyền.
Sau khi tỉnh lại, lão không hề có vẻ do dự và thương cảm như vừa bước ra từ kí ức thống khổ, trước tiên thi pháp ngăn cách gió tuyết xung quanh, sau đó mắt cong cong đầy ý cười.
"Ồ, xem ra ngươi không vào nhỉ?"
Ninh Vi khẽ gật đầu, hỏi lão:
"Làm sao để tỉnh lại, vì sao bọn họ đều chưa tỉnh?"
Nguyệt Vô Huyền nói:
"Đối mặt thẳng thắn với cảnh tượng trong ảo ảnh là được, càng day dứt càng dễ mắc kẹt không ra được."
Tâm thái lão cực tốt, về phương diện này lão có thể bỏ xa cả thiên hạ.
Ninh Vi hiểu rồi, thì ra là vậy.
Nhân lúc người khác chưa tỉnh, nàng có chút việc riêng muốn nhờ Nguyệt Vô Huyền.
Ninh Vi hắng giọng:
"Ngươi có thể giúp ta tính một quẻ, tiên thân và Thiên Hà Khuynh của ta ở đâu không? Ta muốn biết địa điểm chính xác."
Nguyệt Vô Huyền nhướng mày, ánh mắt biến đổi.
Hỏi trực tiếp chuyện lớn thế này à?
Thật ra lão từng lén tính qua lúc nhìn trộm mệnh cách của bọn họ, lúc ấy suýt nữa thì chết, phun một ngụm máu tươi ngay tại chỗ.
Nguyệt Vô Huyền thâm trầm nói:
"Ngươi biết tính quẻ cho ngươi rất tốn mệnh không?"
Ninh Vi gật đầu.
Nàng đương nhiên biết, đàn chủ đời trước của Trường Dạ Tinh Đàn chính là vì tính mệnh cho nàng mà chết.
Nghĩ đến đây, Ninh Vi đột nhiên khâm phục:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!