"Ninh Vi!"
Ninh Vân Phồn và Trạc Uyên đồng thanh gọi, nhưng ngữ khí hoàn toàn khác biệt.
Một người lo lắng vô cùng, một người nghe như muốn giết nàng.
Ninh Vi nhíu mày, giơ tay che lại mũ rộng vành, suy nghĩ nên đối mặt với họ cùng các đại lão tiên môn thế nào.
Nàng còn chưa làm gì, sao đã tìm tới rồi.....
Trong gian phòng.
Nam Cung Vân Vân chứng kiến đồng đội và đối thủ cùng quẳng ô rời đi.
Nàng ngẩn ra hai giây:
"Thật có người tên Ninh Vi sao?"
Diệp Quan Tiêu và Cố Thời Hàn đồng loạt gật đầu.
Nam Cung Vân Vân kinh hãi:
"Lẽ nào còn có thể từ dưới đất chui lên?!"
Có thể chứ, Diệp Quan Tiêu tận mắt thấy nàng chui lên mà.
Nhưng chuyện này không tiện nói ra.
"Người đợi ta suy nghĩ chút."
Diệp Quan Tiêu cố nhớ lại một số giai thoại về đệ tử thân truyền chưởng môn, hy vọng kiếm được một câu chuyện bịa đặt nghe hơi bình thường một chút để lừa người ta.
Não Nam Cung Vân Vân đã chết máy.
Là đồ đệ thân truyền của Ninh Vân Phồn, chưởng môn, trưởng lão của ngũ đại tiên môn đều biết Ninh Vi.
Hơn nữa, Ninh Vân Phồn đối đãi tiểu đồ đệ rất đặc biệt, những năm đầu nuôi con đầy thành tựu, vốn thanh cao lại ngày ngày bế đứa bé đi khoe khoang trước mặt các chưởng môn.
Ninh Vân Phồn coi nàng như con gái ruột.
Được sủng ái như thế, còn được Phong Thanh Ngưng đích thân đặt tên.
Người Tiên môn đều cho rằng, có Vân Thần Tông và Thiên Thu Các làm hậu thuẫn, tương lai Ninh Vi ắt có thành tựu lớn.
Tiếc rằng trời không chiều lòng người, lại xảy ra ngoài ý muốn.
Mơ hồ nhớ lại, Ninh Vân Phồn bị sốc, bế quan mấy tháng, hội nghị Tiên môn đều do Trần Thu Trì thay mặt tham dự.
Nam Cung Vân Vân không thể nào nhớ sai.
Nhiều năm không động tĩnh đột nhiên "quay về", trong đó tất có kỳ quặc.
"Vân Vân ngươi nghe ta nói."
Diệp Quan Tiêu cố giải thích.
"Vân Vân không muốn nghe ngươi nói."*
*Đoạn này lại chơi chữ, chữ Vân trong Vân Vân, cũng có nghĩa cổ là "nói".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!