Chương 49: Hắn nóng đầu đi tìm Ninh Thanh Dã đánh nhau, sau đó ngoan hẳn

"Ninh Vi đi đâu rồi?"

Yến Nghiêu chém giết điên cuồng hoàn toàn không để ý, đợi đến khi rắn nước bị quét sạch một mảng lớn mới phản ứng.

Lục Du Bạch chậm một nhịp:

"Nàng xuống dưới kia rồi."

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều tạm dừng tấn công, liếc xuống vùng nước sâu.

Sau đó năm người Vân Thần Tông lập tức lặn xuống, Tiêu Doãn Phong, Kỳ Tư Dương và Lâm Dao đuổi theo.

Bọn họ vừa rút lui, đối tượng tấn công của rắn nước chỉ còn Phạm Dục.

Rắn nước: Khặc khặc khặc!

Phạm Dục: .?

Sao lại là ta?

Ma tộc hà tất làm khó ma tộc?

Dưới đáy sông, Ninh Vi đến chỗ nguồn sáng đã lâu, nhưng nàng chỉ nhìn chằm chằm vào tia sáng ẩn hiện phát ra từ hang đá mà chần chừ không vào, chẳng hiểu sao cảm thấy căng thẳng.

Ninh Vi nhận ra, nói với A Đài:

"Không phải Vọng Trần kiếm, nhưng đúng là do ma long Vọng Trần để lại."

A Đài gật đầu, hai người nghe thấy tiếng Sở Anh.

"Sư tỷ…"

Sở Anh gọi một tiếng đến bên Ninh Vi, các đệ tử thân truyền lần lượt đuổi tới.

Tiểu ma long bơi quanh bọn họ một vòng, hóa hình người cọ vào quần áo Ninh Vi.

"Khặc khặc…"

Chín người đứng thành một hàng, có người nhìn vào hang đá, có người quan sát Ninh Vi và A Đài.

"Oa! Đây là kiếm linh của Ninh tỷ tỷ sao?"

Lâm Dao nhìn thấy linh thể A Đài kinh ngạc, mắt lấp lánh sao tiến lại gần.

Kiếm linh tỷ tỷ này xanh biếc, còn phát ra ánh huỳnh quang, mô hình cao cấp như vậy, nhìn là biết không phải kiếm linh bình thường!

Kỳ Tư Dương kéo sư muội hiếu kỳ của mình về, liếc nhìn hang đá hỏi Ninh Vi:

"Ninh tỷ thấy ánh sáng dưới đáy sông là gì?"

Ninh Vi chớp mắt chậm rãi, không nói thật ra ngay.

"Vào xem chẳng phải biết ngay sao?"

Nói xong, nàng tay trái ôm Sở Anh, tay phải xách Nhiếp Tuyền đi vào hang đá.

"Thân thiết thế cơ?"

Thẩm Hàm Thanh nhìn bóng lưng bọn họ tặc lưỡi hai tiếng, liếc mắt nhìn Yến Nghiêu và Lục Du Bạch, ba người không hẹn mà cùng cầm kiếm đuổi theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!