Chương 47: Đừng nghĩ nhiều, ra tay đi

"Ninh đại nhân..."

Ninh Vi khẽ cười.

Những vết rạn trên làn da khiến nàng trông có chút tà tính, nụ cười nhếch môi càng không giống người tốt.

Ninh Vi chế nhạo hỏi:

"Cảm động không Phạm Dục, nhiều kiếm tu vì ngươi rút kiếm như vậy."

Phạm Dục: Không dám động, một chút cũng không dám.

*đoạn này chơi chữ, "cảm động" với "dám động" là từ đồng âm, khác chữ Hán. Nên câu Ninh Vi hỏi có thể nghe thành hai nghĩa là "cảm động không" và "có dám động đậy không"

Trên cổ gác năm thanh kiếm, động kiểu gì cũng chết.

Con ma long ngông cuồng nào đó:

"Khặc khặc khặc! Tiểu Dục Dục, ngươi cũng khất cục chúng ta đi!"

Tiêu Doãn Phong vẫn không hiểu nghệ thuật của Vân Thần Tông.

"Khất... khất cục?"

Thẩm Hàm Thanh sửa lại:

"Là khuất phục đó, tiểu Dục Dục có thích không? Đại bảo kiếm như vậy chúng ta có sáu cây!"

Phạm Dục: "..."

Tiêu Doãn Phong kinh hãi, tay ôm đàn có một tia không kiên định.

"Ta chơi với bọn họ lâu rồi, chưa từng thấy mầm non tu chân nào ngay thẳng như ngươi đâu."

Ninh Vi lấy làm lạ, định giúp Tiêu Doãn Phong cải tạo một phen.

Nàng đưa Thập Châu Xuân cho Lâm Dao ở bên phải, đẩy Tiêu Doãn Phong đến trước mặt Phạm Dục.

Tiêu Doãn Phong lập tức căng thẳng, da đầu tê dại.

Ninh Vi đặt tay lên vai Tiêu Doãn Phong, thổi vào tai hắn lời thì thầm của ác ma:

"Nào, nện đàn lên đầu hắn đi."

Tiêu Doãn Phong:

"Như thế… như thế sao được?!"

Hắn là đệ tử thân truyền thủ tịch của Thánh tông đàng hoàng chính quy, không phải tên lưu manh từ trên núi xuống.

"Tử Hoa Cầm của ngươi không mỏng manh thế, cứng hơn đầu hắn nhiều. Đạo hữu, không phá thì không xây được."

Ninh Vi ra hiệu cho Lâm Dao và Kỳ Tư Dương.

Lâm Dao thêm dầu:

"Thoải mái ra tay một lần đi đại sư huynh!"

Kỳ Tư Dương thêm giấm:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!