...
Ninh Vi trải vô số hồ sơ trên mặt đất, đọc hết những thông tin liên quan đến Văn Lan mà Phạm Dục bọn họ điều tra được, khắc sâu vào tâm khảm.
Theo ý của A Đài, Văn Lan tuy còn sống nhưng rất ít xuất hiện trước mặt mọi người, nơi duy nhất hắn có thể đến chính là Thiên Phạt Chi Địa thần cũng không thấy bóng dáng kia.
"Năm đó hắn bị ngươi đâm một kiếm rơi xuống Kiếm Tiên Nhai rồi biến mất không dấu vết. Nếu không phải sau này hắn đến Thiên Phạt Chi Địa, tu chân giới đã tưởng Văn Lan chết thật rồi."
A Đài lơ lửng bên cạnh, xoa cằm trầm tư.
"Nhưng rõ ràng hắn không an phận, bằng không sẽ không lấy được thần hồn của ngươi, cũng không bố trí trận pháp truyền tống ở Vân Hà Trấn."
Không cần nói nhiều, chỉ riêng việc nắm giữ thần hồn của Ninh Thanh Dã, những năm qua Văn Lan không thể sống an nhàn được.
Một Kiếm Tiên đã từng phi thăng, thần hồn sao có thể dễ dàng rơi vào tay người khác?
Người đời không thể biết được.
Người đời càng không biết gì về những điều Văn Lan từng trải qua.
Lòng Ninh Vi rối như tơ vò, nghiêm túc phân tích:
"Vấn đề bây giờ là ma tôn muốn tìm Văn Lan làm gì, Văn Lan đang ở đâu, có còn ở Thiên Phạt Chi Địa không."
Dù là đối với phe nào, lão tổ Văn Lan ở ẩn ba ngàn năm đều là một chong chóng đo chiều gió vô cùng quan trọng.
Việc cấp bách bây giờ là phải đưa các đệ tử thân truyền ra ngoài an toàn, sau đó lợi dụng Phạm Dục và các ma tu khác thu thập đầy đủ bản đồ trận pháp, theo dấu vết tìm tung tích của Văn Lan.
"Vậy thì phải xem bản lĩnh của Ninh đại nhân rồi, ta về Thập Châu Xuân trước, khi nào ngươi đánh nhau thì gọi ta."
A Đài cười một tiếng, linh quang tan biến trở về kiếm.
Ninh Vi bất đắc dĩ thở dài, không khỏi lại nhớ đến linh kiếm bản mệnh của mình.
Thập Châu Xuân tuy tốt, nhưng Thiên Hà Khuynh không ở bên, nàng luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Rốt cuộc đi đâu rồi?
...
Vân Hà Trấn, ngọn đồi vô danh.
Diệp Quan Tiêu ngồi chễm chệ trên tảng đá, linh kiếm chống xuống đất, cẩn thận xem xét bản vẽ trận pháp do hai sứ giả ma tu vẽ ra.
Những năm trước nàng thích du lịch khắp nơi, biết chút ít văn tự ma tộc
Cố Thời Hàn vẫn cầm linh kiếm dí sau lưng hai tên ma tu, làm động tác đe dọa.
Đêm tối gió lộng, hai vị trưởng lão Thánh Tông này trông càng thêm âm trầm.
Cố Thời Hàn nhìn quanh, nói với Diệp Quan Tiêu:
"Ngươi có thấy phong cách của hai chúng ta hơi khác thường không?"
"Ai dám chất vấn?"
Diệp Quan Tiêu cất bản vẽ đứng dậy, thuận tay rút linh kiếm cắm dưới đất, lưỡi kiếm sắc bén phản chiếu ánh trăng khiến hai tên ma tu run sợ.
Không khác gì nữ ma đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!