"Ngươi không cần biết."
Ninh Vi không kỳ vọng gì vào trí khôn của Nhiếp Tuyền.
Quả nhiên được cái này mất cái kia, mấy đứa Lục Du Bạch thông minh như thể đã ăn mất não Nhiếp Tuyền vậy.
Định luật bảo toàn IQ.
Đi theo A Đài dẫn đường vào trong, khi qua một hang động sâu thẳm, bỗng thấy ánh lửa lập lòe nơi góc tường rộng rãi.
Nhiếp Tuyền chớp mắt:
"Ma khí nồng ghê."
Ninh Vi cũng cảm nhận được, một người, một ma, một linh dừng bước, cảnh giác cao độ.
Tiên Môn nói có tà ma xuất hiện ở Vân Hà Trấn, ngọn núi này lại rất gần ma giới và trấn nhỏ, lẽ nào chúng ẩn náu ở đây...
Ninh Vi đang suy nghĩ, mí mắt bỗng giật một cái
"Ai đó?!"
Từ sâu trong hang núi vang lên tiếng quát tháo, tiếp theo là tiếng bước chân dồn dập.
Bỗng chốc xuất hiện mấy chục ma tu, cầm binh khí vây quanh Ninh Vi và Nhiếp Tuyền, khí thế hung hãn, phía sau dường như còn nhiều ma tu khác.
Ninh Vi và Nhiếp Tuyền: "..."
A Đài lặng lẽ trốn về Thập Châu Xuân.
Nhiếp Tuyền toát mồ hôi:
"Sư... sư tỷ, sao phe họ nhiều ma thế?"
Ninh Vi há miệng, muốn nói lại thôi.
Làm sao ta biết được? Có ai báo với ta đâu!
Tên ma tu cầm đầu trông tinh nhanh lão luyện, cầm ma đao chỉ vào Ninh Vi, liếc nhìn hai người rồi nheo mắt, giọng đầy nguy hiểm:
"Tu sĩ nhân tộc?"
Nhiếp Tuyền kéo áo Ninh Vi cuống quýt:
"Xong rồi sư tỷ!"
Ninh Vi dừng lại, nhẹ nhàng thở ra một luồng ma khí, lông mày hơi nhướng lên, bình tĩnh nói:
"Chư vị, ta là ma tu."
Nhiếp Tuyền và đám ma tu: "???"
Ở đây chỉ có mình ngươi không phải Ma tộc thôi đấy?
Ninh Vi sống hơn ba ngàn năm, những chuyện từng trải qua lúc luân hồi còn nhiều hơn gạo Nhiếp Tuyền từng ăn, khả năng ứng biến vô cùng kinh khủng.
Chỗ ma khí hấp thụ ở Ảnh Phong giờ đã phát huy tác dụng, ngụy trang hoàn hảo, biểu hiện còn bình tĩnh hơn cả tiểu ma long.
Thủ lĩnh ma tu dù nghi ngờ nhưng không buông đao, nghiêm túc chất vấn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!