Ký ức của Túy Vân Thiên dừng lại ở đây, Quân Phàm đưa mọi người ra khỏi không gian kiếm thức.
Thanh Phong Đài tụ hội đông đủ các trưởng lão, Phong Thanh Ngưng đứng canh bên Kiếm Trì với vẻ mặt đầy ưu tư.
Khi linh quang của Túy Vân Thiên tắt hẳn, năm bóng người dần hiện ra.
Ninh Vi từ từ ngẩng mắt, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng như băng sương, dường như khí chất toàn thân đã lắng đọng hẳn.
Chỉ một ánh nhìn đã khiến Phong Thanh Ngưng giật mình trong hai giây.
Trong một khoảnh khắc, bà ta như thấy được Ninh Thanh Dã năm xưa.
"Tiểu sư tỷ?"
Sau khi chứng kiến cảnh Yến Thanh Xuyên hy sinh, Ninh Vi trầm mặc rất lâu, Sở Anh khẽ gọi một tiếng, rồi dùng ngón tay chạm nhẹ vào tay nàng.
Ninh Vi khẽ đáp:
"Sư tỷ không sao."
Hàng mi Phong Thanh Ngưng run rẩy, quay đầu che giấu xúc động.
Ninh Vi liếc nhìn vị Kiếm Tiên này một cái, khẽ nhíu mày…
"Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Ninh Phù Xuân bước tới chất vấn với vẻ mặt nghiêm nghị.
Sự việc liên quan đến Túy Vân Thiên của Yến Thanh Xuyên, lại xảy ra ngay tại Thanh Phong Đài
- nơi Phong Thanh Ngưng trấn thủ, thậm chí còn lôi cả Thập Châu Xuân vào cuộc, xét ở góc độ nào cũng không phải chuyện nhỏ.
Theo góc nhìn của mọi người, mấy đứa thân truyền này đã lén lút đột nhập Thanh Phong Đài trong đêm tối, vô tình kích hoạt cơ duyên nào đó nên mới ra cơ sự này.
"Các chủ đừng nóng vội, chuyện Thanh Phong Đài chỉ có lão tổ là rõ nhất, cứ chờ xem lão tổ định xử trí thế nào."
Ninh Vân Phồn đứng ra bênh vực các đệ tử thân truyền, trong lòng biết rõ Ninh Vi chiếm vị trí đặc biệt trong lòng Phong Thanh Ngưng.
Ở đây, người có tiếng nói nhất đích thị là Phong Thanh Ngưng.
Dù là các chủ Thiên Thu Các, Ninh Phù Xuân cũng phải kính cẩn trước mặt bà ta.
"Các đệ tử thân truyền không gặp nạn đã là vạn phần may mắn, các ngươi còn muốn ta trách phạt nữa sao? Mọi người đã thức trắng đêm rồi, về nghỉ đi."
Phong Thanh Ngưng không nhìn Ninh Vi, chỉ nhẹ nhàng nói với các vãn bối.
"Hả??"
Đám thân truyền đã chuẩn bị tinh thần nhận phạt, nghe vậy đều ngẩng đầu ngơ ngác.
Mấy vị các lão kinh ngạc, Thanh Phong Đài xảy ra biến cố lớn thế mà Kiếm Tiên lại dễ dàng bỏ qua.
Bà ta có từng khoan dung như vậy bao giờ đâu?
Ninh Phù Xuân nhíu mày:
"Lão tổ, đây chính là Túy Vân Thiên và Thập Châu Xuân..."
Khỏi phải nói, địa vị của hai thanh kiếm này trong lòng kiếm tu hiển nhiên cực kì cao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!