"Đây chính là tiểu sư tỷ do chưởng môn tự sinh cho chúng ta à?"
Sở Anh nhẹ nhàng đi quanh Ninh Vi hai vòng, váy đỏ phấp phới, người cũng rực rỡ.
Ninh Vi đầu tiên cảm thấy hoảng sợ, sau đó dựa vào khả năng thích nghi mạnh mẽ mà tiêu hóa hết thông tin này.
"Ừ, có lẽ vậy".
Dù sao nàng cũng không rõ lắm mình và chưởng môn trở thành sư đồ như thế nào, nếu đệ tử thân truyền đã nói như vậy, khả năng cũng có chút căn cứ nhất định.
"Tiểu sư tỷ nói đùa, sư muội Sở Anh không hiểu chuyện, mong tiểu sư tỷ bỏ quá cho".
Lục Du Bạch mỉm cười giải thích, khí chất ôn hòa, nụ cười như gió xuân ấm áp.
"Tại hạ là Lục Du Bạch, đệ tử của trưởng lão Dịch Thù Mẫn".
Ninh Vi khẽ gật đầu, nàng rất có cảm tình với Lục Du Bạch, người này trông rất có phong độ, cũng có đầu óc.
Nhưng mà Lục Du Bạch cũng không buông tha Ninh Vi.
Lục Du Bạch:
"Nghe sư tôn nói, tiểu sư tỷ đi Dược Tiên Cốc chữa bệnh mới về tông môn, chắc hẳn sư tỷ đã có thành tựu nhất định về y dược, chẳng hay lát nữa chúng ta thí luyện, sư tỷ có thể đồng hành trợ giúp không?"
Ninh Vi nghi hoặc, nàng lại thành người trở về từ Dược Tiên Cốc rồi?
Vậy... vậy cũng có thể lắm.
Nhưng đồng hành trợ giúp là nghiêm túc ư? Chỉ bằng nàng, vậy khác gì đi chịu chết?
Ninh Vi dừng lại, chợt hiểu ra điều gì, ánh mắt dừng lại trên người Sở Anh và Lục Du Bạch, khóe miệng dần dần nhếch lên.
Hê hê...
Cùng lúc đó, Trần Thu Trì gặp vị trưởng lão phụ trách thí luyện khảo hạch, hai người đi cùng nhau, nữ trưởng lão kia liếc nhìn Ninh Vi một cái như có như không.
Đoàn Tố Dư nhỏ giọng hỏi:
"Nhóc con kia cũng tham gia khảo hạch à?"
Trần Thu Trì cười lớn:
"Con bé còn không có tu vi, vào đó làm gì? Huyễn thú của Thủy Kính Hồ gặp may rồi, có thể nuốt chửng cả đệ tử thân truyền của Vân Thần Tông".
Đoàn Tố Dư:
"Tu vi của đứa bé 4 tuổi không phải là tu vi sao?"
Ngươi để một bé gái 4 tuổi đi thí luyện với đệ tử kiếm tu nửa bước Kim Đan, ngươi còn là người sao?
Trần Thu Trì đờ đẫn, hơi do dự, ánh mắt mang chút xét nét nhìn Đoàn Tố Dư:
"Sư muội, muội lại cắn nấm rồi à?"
Đoàn Tố Dư liếc nhìn Thủy Kính một cái, lại cùng Trần Thu Trì đối mặt hai giây, thanh nhã trợn trắng mắt rồi phất tay áo bỏ đi.
"Ê! Cái con người kia!"
Trần Thu Trì chỉ trỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!