"Ta hiểu, ta quá hiểu."
Mộ Dung Ảnh bước tới, đứng trước mặt đám sư điệt, giữ một khoảng cách an toàn.
Ánh mắt hắn quét qua mọi người rồi dừng lại ở Ninh Vi.
Ninh Vi giữ vẻ mặt bình thản, thì thầm hỏi Sở Anh:
"Quý ngài Hiểu Biết này là ai vậy?"
Trông rất trẻ, lại có chút quen quen, chắc đã gặp đôi lần.
Sở Anh do dự:
"À... vị này là tiểu sư thúc."
Ninh Vi:
"Tiểu sư thúc sao chạy lung tung thế, giữa đêm đến Ảnh Phong làm gì?"
Các đệ tử thân truyền: "."
Mộ Dung Ảnh nghe thấy hết, chắp tay sau lưng, ngắm trăng trên bầu trời Ảnh Phong cảm thán:
"Nếu không nhầm thì đây hình như là nhà ta."
Ninh Vi: "??"
Ánh mắt nàng chất vấn: Các ngươi sao không nhắc ta!
Bốn đệ tử thân truyền vô tội: Ngươi có hỏi đâu!
Mộ Dung Ảnh cười khẽ, trong chớp mắt đã kề kiếm vào cổ Ninh Vi.
"Tiểu sư thúc!"
Mọi người kinh hãi, Ninh Vi không phản kháng.
Ánh mắt Mộ Dung Ảnh rất nghiêm túc, không chút biểu cảm hỏi:
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Bầu không khí đột ngột căng thẳng, Ảnh Phong dường như lại âm u hơn, chỉ có ánh trăng như sương phủ lên người họ, lưỡi kiếm sắc bén chói mắt cực kì
Hẳn là hắn đã thấy hết, vậy Ninh Vi không cần giả vờ nữa.
Ninh Vi đối mặt Mộ Dung Ảnh, ngón tay khẽ nhúc nhích, linh khí vờn quanh.
Sở Anh bước tới, đẩy kiếm của Mộ Dung Ảnh ra:
"Ninh Vi là tiểu sư tỷ chưởng môn nuôi dưỡng, mới đón về tông môn dạo trước, tiểu sư thúc không nhận ra sao?"
Mộ Dung Ảnh trầm mặc, sau đó vỡ lẽ, lập tức thu kiếm:
"Ồ, là Ninh Vi à. Xin lỗi làm con sợ rồi."
Ninh Vi: "???!"
Lục Du Bạch giải thích:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!