Chương 20: Ta hiểu, ngươi hiểu, ai cũng hiểu

"Đương nhiên là được."

Dịch Thù Mẫn nói:

"Tình trạng của con và Yến Nghiêu thế này, ta không khuyên các con tiếp tục thi đấu với bọn Du Bạch nữa. Hai ngày tới hãy dưỡng thương cho tốt, đừng nổi giận."

Một người sống sờ sờ chịu đựng ba kiếm của kiếm tu Kim Đan, một người bị kiếm trận của mình cắn trả, đều không phải vết thương nhẹ.

Ninh Vi khẽ gật đầu, vẫy tay với Sở Anh và Yến Nghiêu, không nhờ ai đỡ hay đi theo, một mình rời xa chốn ồn ào, chạy tới động phủ Ảnh Phong.

Lần trước nàng đến đây là khi nhờ Lục Du Bạch phối hợp dùng Ly Hồn Thảo.

Nơi Nhiếp Tuyền bế quan bị ma khí bao phủ, hung hãn xảo trá, không hề che giấu bản tính của ma long.

Ninh Vi thử giơ tay, chạm vào một tầng chướng ngại.

"Nếu không nhầm, ba ngàn năm trước trong bốn kiếm tiên cũng có người đọa ma..."

Ninh Vi không hiểu vì sao Thánh Tông Tiên Môn lại nuôi ma long. Luân hồi trần thế đã thay đổi nàng quá nhiều, nhưng định kiến với ma tộc vẫn tồn tại.

Như thể nỗi đau năm xưa đã khắc cốt ghi tâm, khiến sau này trở thành phản ứng nhạy cảm quá khích.

Ninh Vi nhíu mày, ngực nặng trĩu, quyết định tìm một động phủ bế quan.

Ở Vân Thần Tông đã một thời gian, nàng bây giờ đã là tu sĩ đạt tiêu chuẩn, vận công tu luyện đều dùng phương pháp tiêu chuẩn của Vân Thần Tông.

Nhưng Ninh Vi hiểu rõ thân thể mình không như người thường, cảnh giới thực sự vẫn cần xem xét.....

Đại hội thi kiếm kéo dài đến tối, ngày thi đấu đầu tiên mới kết thúc.

Bốn người đều mệt mỏi, nhưng vẫn muốn đi thăm Ninh Vi.

Trưởng lão Ảnh Phong lần đầu thấy nhiều đệ tử theo mình về nhà như thế, cảm thấy vô cùng mới lạ.

Ảnh Phong vốn quỷ dị, ít người lui tới, hoạt động tập thể như thế này hiếm khi xảy ra, lần gần đây nhất vẫn là do trưởng lão nội chiến, đánh từ Thần Cung sang đến Ảnh Phong.

"Nhìn mấy đứa như lũ trộm vậy."

Mộ Dung Ảnh nhìn đám sư điệt đằng sau, bình luận đúng sự thật.

Lục Du Bạch đẩy Mộ Dung Ảnh ra, đi lên phía trước:

"Sư thúc không hiểu sinh vật tên sư tỷ này kỳ lạ thế nào đâu."

Trong mắt Mộ Dung Ảnh có thêm hai phần ghét bỏ:

"Ta hiểu, ta có hai sư tỷ."

Thẩm Hàm Thanh cũng đẩy Mộ Dung Ảnh một cái:

"Sư thúc không hiểu sinh vật tên sư tỷ này bệnh hoạn thế nào đâu."

Trong mắt Mộ Dung Ảnh nhiều thêm bốn phần ghét bỏ:

"Ta hiểu, từng hân hạnh chứng kiến."

Sở Anh cũng đẩy Mộ Dung Ảnh cái nữa:

"Sư thúc không hiểu chơi với sinh vật tên sư tỷ này vui thế nào đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!