Chương 17: Nâng chén ca vang, xem sư huynh sư tỷ đầu rơi máu chảy

Vân Thần Tông chưa bao giờ keo kiệt trong việc bồi dưỡng đệ tử, thậm chí đệ tử thân truyền ai nấy đều có một thanh linh kiếm thiên phẩm.

Điều này không có nghĩa linh kiếm cao cấp là thứ tầm thường, mà đây chính là đẳng cấp của Kiếm Tông có lịch sử vạn năm, căn bản Vân Thần Tông không bao giờ thiếu tài nguyên.

Thanh trường kiếm trắng như tuyết được đưa tới trước mặt, Ninh Vi nắm lấy chuôi kiếm, kiếm ý cuồn cuộn xuyên thẳng vào lòng bàn tay, nàng bình thản vung kiếm, kiếm ý gợn sóng lăn tăn.

"Trước là Thiên Thần, giờ lại là Tống Tuyết, sao kiếm của ai nàng cũng dùng được?"

Thẩm Hàm Thanh ngừng đánh, kinh ngạc nhìn sang phía bên kia Vấn Kiếm Đài.

Sở Anh nói:

"Chẳng lẽ ngươi còn chưa nhận ra sao? Sư tỷ căn bản không thể coi là tu sĩ bình thường, các trưởng lão đối với nàng cũng giữ thái độ dè chừng, không biết chưởng môn có tính toán gì".

"Tính toán gì ta không rõ, nhưng chưởng môn và Lục sư huynh sẵn lòng cho nàng mượn kiếm, ý nghĩa chẳng tầm thường chút nào".

Thẩm Hàm Thanh và Sở Anh liếc nhau, đều tập trung vào Ninh Vi.

Giữa Vấn Kiếm Đài.

Hai luồng kiếm khí đen trắng va chạm, tầng tầng lớp lớp, dư uy lan tỏa ra ngoài.

Yến Nghiêu không biết nên dùng mấy phần lực, nhìn Ninh Vi đứng gần trong gang tấc mà do dự, trong khi ánh mắt lạnh lùng như băng sương của nàng lại như đâm thẳng vào mắt hắn.

"Mất tập trung?"

Nhân lúc hắn sơ hở, Ninh Vi nắm lấy cơ hội tập trung kiếm khí đẩy lùi hắn, trong làn gió cuốn, hai người lùi lại mấy trượng trên Vấn Kiếm Đài.

Nhưng với Yến Nghiêu mà nói, điều này thật không nên.

Cảnh giới là vực sâu mà tu sĩ không thể vượt qua, huống chi chênh lệch tu vi giữa bọn họ quá lớn, dù Yến Nghiêu không dùng bao nhiêu lực, để Ninh Vi chiếm được chút lợi thế cũng là điều đáng xấu hổ.

"Ê, ai bảo ngươi được khinh địch thế hả?"

Ninh Vi không nhịn được cười, cố ý khiêu khích:

"Kiếm tu đệ nhất chỉ có trình độ này, Vân Thần Tông cũng sắp xong đời rồi".

Yến Nghiêu nghiến răng, lập tức lao tới.

Không thấy bóng người, chỉ nghe tiếng kiếm.

Hắn áp chế tu vi xuống Luyện Khí đỉnh phong, công bằng tỉ thí với Ninh Vi, hai người đánh có đi có về.

Sở Anh không hiểu:

"Ninh Vi muốn làm gì? Khiêu khích Yến Nghiêu có lợi gì cho nàng?"

Thẩm Hàm Thanh lại cười:

"Thế này còn chưa có lợi à? Giờ Yến Nghiêu chỉ nghĩ đến nàng, kiếm tu đệ nhất nhìn chằm chằm vào nàng, còn đặc biệt áp chế tu vi, sẵn sàng luyện kiếm cùng nàng đến thiên hoang địa lão…"

Sau khi nghiên cứu xong chiêu thức của mỗi người, trực tiếp túm Yến Nghiêu làm bạn luyện, khó mà không hiệu quả.

Lục Du Bạch có nỗi lo khác, oán thán:

"Ninh Vi dùng kiếm chẳng dịu dàng chút nào, khổ thân Tống Tuyết của ta…"

...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!