"Vậy đi thôi".
Ninh Vi đồng ý không chút do dự. Nàng nhất định phải xem qua đại hội thi kiếm này mới có thể cân nhắc lời thỉnh cầu của Đoàn Tố Dư.
Kiếm Tiên Nhai cách rừng cây sau núi khá xa, bọn họ phải ngự kiếm bay tới đó.
Vấn đề là Ninh Vi không biết ngự kiếm.
Lục Du Bạch khó mà tưởng tượng được chính vị kiếm tu mới toanh chưa có kiếm trước mắt này đã hủy diệt Hồ Thủy Kính khiến các trưởng lão cũng phải đau đầu kia.
Lục Du Bạch đề nghị:
"Tiểu sư tỷ, để ta đưa tỷ đi".
Sở Anh nhất định tranh giành:
"Sư tỷ đi với muội, kỹ thuật ngự kiếm của muội hơi bị giỏi".
Đúng là giỏi thật, lúc trước Ninh Vi còn bị nàng trêu chọc.
Hai người trông mong nhìn mình, Ninh Vi khoanh tay suy nghĩ một lúc rồi đưa mắt nhìn về phía Yến Nghiêu.
Yến Nghiêu:
"?"
Ninh Vi không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Yến Nghiêu.
Yến Nghiêu lùi lại:
"Gì vậy? Ta có nói đưa ngươi đi đâu".
Cần nghi thức hả? Dễ thôi.
Ninh Vi bước vài bước, ngồi chễm chệ lên thanh kiếm đang lơ lửng ở tầm thấp của Yến Nghiêu, cười cợt nhả:
"Vậy để ta nói, Yến Nghiêu sư đệ làm ơn cho quá giang với".
"Ngươi!"
Ninh Vi dùng đầu ngón tay lướt nhẹ lên lưỡi kiếm, khóe miệng vẫn giữ ý cười.
Yến Nghiêu tức đến mức phì cười:
"Ngươi còn biết xấu hổ không?"
"Thần
- vốn – vô
- tướng".
Câu này nghĩa là Thần vốn không có tướng mạo cụ thể, thần có thể là bất cứ hình dạng nào
Ninh Vi nhả từng chữ một.
Yến Nghiêu:
"…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!