Chương 14: Người Vân Thần Tông các ngươi quá mưu mẹo

Người Vân Thần Tông các ngươi luôn khôi hài như vậy.

Ninh Vi đứng dậy, vươn vai một cái, chỉnh đốn tinh thần rồi hỏi hai người:

"Biết Yến Nghiêu đang làm gì không? Sư phụ hắn có phải là trưởng lão Đoàn Tố Dư không?"

Sở Anh gật đầu:

"Nếu không có việc gì khác, Yến Nghiêu ngoài luyện kiếm ra chỉ có bế quan. Đoàn sư thúc thường sẽ... phát điên trong Lâm Uyển".

"Ta nhớ Đoàn sư thúc rất tao nhã mà".

Ninh Vi nhớ lại lần gặp tại Hồ Thủy Kính.

"Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong chứ tiểu sư tỷ!"

Sở Anh phủ nhận, chui ra sau lưng Lục Du Bạch, chỉ vào hắn:

"Tỷ nhìn Lục sư huynh đạo mạo thế này, nhưng hắn có phải người tốt không? Có phải không?"

Ninh Vi lắc đầu

- đây là cách nàng công nhận năng lực của "đồng lõa" nhà mình.

Lục Du Bạch:

"."

Các ngươi cút ngay cho ta.

Chuyện Thiên Thu Các và Phong Thanh Ngưng có thể tạm gác lại, còn vài ngày nữa, không cần vội.

Vì cảm thấy hơi chột dạ về sự cố trong thí luyện Hồ Thủy Kính, Ninh Vi muốn gặp vị Đoàn trưởng lão bị cấm túc này, nhưng không thể quá lộ liễu.

Thế là nàng vin vào cớ:

"Đến ngắm Yến Nghiêu".

Sở Anh nghi ngờ:

"Sao muội có cảm giác như không coi Yến sư huynh là người vậy?"

Ninh Vi xua tan nghi ngờ của nàng:

"Muội nói không sai".....

Vân Thần Tông, sau núi Lâm Uyển.

Nơi đây cây cối um tùm, vốn là cảnh tượng tràn đầy sức sống.

Nhưng nữ tử áo trắng đang lặng lẽ nhảy múa trong sân nhỏ lại khiến nơi này toát lên vẻ âm u quỷ dị.

Đoàn Tố Dư tóc dài thướt tha, dáng người mềm mại, tự ngâm nga hát và nhảy múa.

Thấy ba sư điệt đến đây, ngón tay khẽ cong, linh kiếm hiện ra, nàng xoay hai vòng, nhẹ nhàng mở khóa cổng.

"Chuyện gì?"

Đoàn Tố Dư thu kiếm, nhìn họ thản nhiên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!