Chương 12: Nếm thử linh thực cấm

"Sư tỷ ngươi nghiêm túc à?"

Lục Du Bạch nhíu mày, lùi lại một bước.

Ninh Vi gật đầu thản nhiên:

"Cứ làm theo là được, đôi bên cùng có lợi".

Nàng vừa dứt lời, không cho Lục Du Bạch cơ hội hối hận, lập tức cầm một ngọn cỏ bỏ vào miệng nhai.

"Đừng!!!"

Ninh Vi chống khuỷu tay lên bàn, ăn tùy hứng, liếc nhìn Lục Du Bạch và Dịch Thù Mẫn đang bị nhốt trong kiếm trận, vẻ mặt cực kỳ bình thản.

Dịch Thù Mẫn sợ đến mức vội lục lại tất cả kiếm quyết còn nhớ trong đời, cuối cùng mới thoát khỏi kiếm trận, xông ra ngoài.

"Sư…sư điệt, con không sao chứ?"

Ninh Vi vô cảm nhai hết ngọn cỏ này đến ngọn cỏ khác, ngay cả tần suất cũng ổn định.

Dịch Thù Mẫn sửng sốt.

Cuối cùng, khi ăn đến một cây nấm xấu xí, Ninh Vi đột nhiên nhăn mặt, lộ vẻ thống khổ.

Dịch Thù Mẫn:

"Ninh sư điệt!!"

Nàng bụm mặt:

"... Thật là khó ăn".

Lục Du Bạch:

"…"

Rốt cuộc là vì sao phải lo lắng cho nàng chứ?

Lục Du Bạch kéo Dịch Thù Mẫn đang há hốc mồm đi lần nữa, lúc quay về trên tay có thêm giấy và bút.

"Đừng chỉ ăn không thế, ghi lại hiệu quả đi chứ?"

Chẳng phải là cảm nhận sau khi ăn sao?

Ninh Vi hồi tưởng một chút, trước khi viết còn xác nhận lại:

"Cần ghi cảm giác, mùi vị với chấm điểm đề cử không?"

Lục Du Bạch ngẩn ra một lát, rồi dùng tay ra hiệu mời thí chủ cứ tự nhiên.

Thế là trên giấy xuất hiện dòng chữ:

"Nấm độc màu tím xấu xí, chua mặn lẫn lộn, dở ẹc, muốn ói."

"..."

Lục Du Bạch đọc xong, liếc nhìn Ninh Vi, muốn nói gì đó nhưng không lại thốt nên lời.

Tay hơi ngứa, muốn tìm ai đó đánh nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!